Xuyên Nhanh: Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ

127: Ác Quỷ Quấn Thân 2


trước sau


Edit by AShu ^_^.

________________
Nói thật, bách quỷ dạ hành cũng chỉ có như vậy, cái gọi là tiếng gió sàn sạt, kỳ thật đâu ra thanh âm của gió, chỉ là do số lượng quỷ quái phía sau quá nhiều, cuối cùng mới làm ra phản ứng cỏ cây như vậy.

Nghĩa địa thì lớn như vậy, chạy thì chắc chắn là chạy không thoát được đâu, cho nên Tô Đường lựa chọn ngạnh cương.

Nửa đêm nàng đi ra đây, trên người vẫn có không ít phù văn, đối với loại quỷ có số lượng nhiều này, nàng chỉ đơn giản móc ra một bạo phá phù ném về hướng những con quỷ đó.

Sau đó bạo phá phù liền nổ mạnh, những con quỷ đó rõ ràng bị trấn trụ, chúng nó một bộ phận tiêu vong, một bộ phận bị thương, còn dư lại chỉ là một bộ phận cực nhỏ, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Tô Đường.

Đối với thiếu nữ đột nhiên xuất hiện ở nghĩa địa này, cùng với hình ảnh mới vừa rồi xảy ra, ba người nếu có ngốc, thì cũng biết nên đi theo nàng mới có thể giữ được mạng sống a.

"Bạn......bạn học, cứu mạng a!"
Bọn họ chạy đến phía sau Tô Đường, bởi vì sợ hãi, di động đều cầm không vững.

Tô Đường không hề có biểu tình gì, nàng nhìn chằm chằm nghĩa địa rỗng tuếch phía sau bọn hắn, cuối cùng nheo mắt lại.

Mấy con quỷ này bị người sai khiến, không có thần thức, mới vừa rồi một chiêu kia của nàng, mặt ngoài là kinh sợ bọn họ, nhưng thực tế, bất quá là người phía sau cho nàng cơ hội thở dốc, một khi tìm được cơ hội, chúng nó nhất định sẽ phản công.

"Mọi người là ai?"

Ba người kia vừa nghe nàng mở miệng, lập tức giới thiệu, "Tôi tên là Nhạc Khải, là sinh viên năm 2 của đại học C, hai người kia đều là bạn học của tôi."
"Tôi là Quan Chỉ."
"Tôi là Vương Nhạc Hoa."
Ba người giới thiệu chính mình xong, lại nói lý do vì sao tới nơi này.

"Chúng ta nghe nói nơi này có quỷ, cho nên đến xem."
Tô Đường khóe miệng vừa kéo lên, không nói gì.

"Tiểu tỷ tỷ, sao cậu lại một mình ở chỗ này a? Còn có a, nơi này không phải thật sự nháo quỷ a, vừa mới cậu mới nổ mạnh, tôi thấy được! Có phải hay không là phù văn trong truyền thuyết?!"
"Tiểu tỷ tỷ, cậu tới bắt quỷ đúng không?"
"Tiểu tỷ tỷ......"
Ba người mỗi người nói một câu, Tô Đường không thể chen một câu nói nào được, đến cuối cùng ngược lại bên quỷ không có kiên nhẫn, lại lần nữa công kích.

Nhưng lần này không giống như đánh nho nhỏ như mới vừa rồi, cuồng phong cuốn lên, đám quỷ kia cùng với tất cả mộ bia trên mặt đất đều cuốn lên, như một cục đá to lớn, nếu đập đến người, người bất tử cũng chết.

Tô Đường lập tức tiến vào hình thức chiến đấu, phù văn trong tay không nhiều lắm, lần này nàng tới, nguyên bản chính là bị người hố tới đây, nếu chỉ có một mình nàng thì không sao, nhưng phía sau còn có ba con người bình thường, nàng chỉ có thể dán một người một lá bùa, một bên cảnh giác mà nhìn chằm chằm bốn phía, một bên nói: "Không cần đem phù kéo xuống, nếu không mọi người mà chết tôi cũng sẽ không phụ trách."
Lúc này trên mặt ba người huyết sắc hoàn toàn biến mất, cả người run bần bật, nhìn lá bùa trên người trên người, đây chính là lá bùa bảo mệnh, ai dám nói lung tung.

Tô Đường đem toàn bộ lá bùa trên người đều ném đi ra ngoài, loại bùa chú tam lưu này, đặt ở trên người cũng không tác dụng quá lớn, còn không bằng đợi lát nữa nàng tự mình vẽ bùa a.

Bùa chú gặp phải ác quỷ, không trung liền phát ra tiếng vang bùm bùm, nhưng mà ác quỷ tuy rằng giải quyết được không ít, nhưng một số lại dùng tấm bia đá tránh né được.


Tô Đường chỉ có một người, chỉ có thể xách theo hai người né tránh, còn một người vận khí có chút kém, bị đạp trúng chân phải.

"A......"
Tiếng hét thảm thiết vang lên trong không trung, nguyên bản nghĩa địa đã vốn u u ám ám, càng thêm khủng bố.

Tô Đường sắc mặt không thế nào tốt được, nàng thừa dịp đám kia quỷ còn chưa kịp khôi phục, xem xét chân của người nọ, cũng may hắn tuy rằng bị đập trúng, nhưng cũng may chưa đụng đến xương cốt.

"Không trở ngại, chỉ là vết thương ngoài da."
Vương Nhạc Hoa không phải là người không biết tốt xấu, tuy nói nàng chưa kịp kéo chính mình, nhưng lá bùa trên người mình vẫn là nàng đưa, liền nói: "Cảm ơn tiểu tỷ tỷ."
Edit by AShu
Tô Đường không có trả lời, mới vừa rồi âm khí bị đánh tan, lúc này cư nhiên lại lần nữa tụ tập lại, càng đáng sợ hơn chính là, âm khí càng nặng hơn so với lúc nãy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhiệt độ ở nghĩa địa càng ngày càng thấp, mà trước mặt Tô Đường cũng dần dần lộ ra hình dáng của một người, tại nghĩa địa đầy sương trắng trắng như tuyết, cực kỳ thấy rõ.

"Người của Chung gia a, có chút linh lực, vừa lúc có thể bắt cho chủ nhân làm con rối cương thi." Thanh âm trầm trầm vang lên, rõ ràng không có hình dáng đôi mắt, nhưng có cảm giác

như bị người nhìn chằm chằm mà sởn tóc gáy.

Tô Đường không có bùa chú, liền lấy trong túi ra một cây kiếm gỗ đào, gỗ đào trăm năm sở chế, khắc âm khắc tà, chuyên trị loại lệ quỷ này.

"Ngươi có thể thử xem, là ta làm con rối cương thi, hay là ngươi hồn phi phách tán."
Mắt thấy một người một quỷ sắp vung tay đánh nhau, lúc này, trong không trung đột nhiên đánh ra một tia chớp dữ tợn, ngay sau đó, tiếng sấm nặng nề vang vọng phía chân trời, ầm ầm ầm, khiến cho người nghe mà thấy run sợ.


Tô Đường nhìn chằm chằm lệ quỷ trước mắt, đang nghĩ làm như thế nào trong thời gian ngắn nhất giải quyết con lệ quỷ này, kết quả giây tiếp theo, hệ thống lại ra tiếng.

"Nhãi con a, bạn trai cũ nhà ngươi tới tìm ngươi."
Tô Đường hoảng hốt, kết quả đã bị lệ quỷ cào mấy vết máu trên vai, bả vai liền tê rần, nàng tức khắc nheo lại mắt, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm con lệ quỷ kia.

Con lệ quỷ kia không hề có cảm giác được nguy hiểm đang tới gần, ngược lại còn cười to khặc khặc, "Trẻ con, cũng dám khiêu chiến với chủ nhân của ta, hiện tại ta liền tiễn ngươi về Tây thiên." Hắn nói xong, toàn thân quỷ khí đột nhiên to lên.

Mắt thấy thân hình như sương mù dày đặc kia dần dần thực chất, đột nhiên, một thanh kiếm gỗ đào cắm thẳng vào ngực.

Nó không dám tin tưởng, liền hơi hơi cúi đầu.

Quỷ khí tứ tán, thân hình cũng càng lúc càng mờ nhạt......!
"Không có khả năng, chuyện này không có khả năng."
Hắn là cương thi có cấp bậc khá cao, đừng nói kiếm gỗ đào trăm năm, cho dù là kiếm gỗ đào ngàn năm cũng không đủ để một kích mất mạng, trừ phi thực lực của đối phương đã đăng phong đến cực điểm.

Nhưng trên đời này, huyền giới đã dần suy thoái, căn bản là không có xuất hiện người tài ba này a.

Lệ quỷ rốt cuộc cũng nghĩ không ra, thẳng cho đến khi hồn phi phách tán, kiếm gỗ đào không có vật chống đỡ, liền rơi xuống trên mặt đất.

Phía sau ba người đã sống sót sau tai nạn, nhìn Tô Đường, liền giống như nhìn thấy đấng chúa cứu thế, nhưng chỉ có Tô Đường biết, mới vừa rồi một nhát kiếm kia, căn bản là không phải nàng động tay.

Trước mắt, có thể một kích lấy mạng của lệ quỷ, chỉ sợ cũng chỉ có vị kia.

Cũng không biết, rõ ràng đã tới, như thế nào liền không xuất hiện?

Lại sau đó, nàng lại phát hiện trận pháp của nghĩa địa cư nhiên biến mất.

Nàng ngẩn người, hỏi hệ thống, "Đây là bạn trai cũ làm việc tốt không muốn lưu danh?"
Hệ thống, "......!Lưu danh hay không lưu danh thì ta không rõ ràng lắm, bất quá hắn hiện tại chính muốn ôm ngươi, ngươi cẩn thận một chút."
Nó nói như vậy, kỳ thật cũng biết không có đồ vật gì dùng được, bởi vì căn bản trốn không được.

Tô Đường cả kinh lui về phía sau một bước, tiếp theo cả người phảng phất giống như ngã vào một cái hầm băng, đông lạnh đến nỗi cả người nàng đều run run, đúng lúc nàng muốn né tránh, ngay chỗ bả vai bị thương liền bị một đồ vật lạnh băng ướt át khẽ liếm qua.

Tô Đường toàn bộ da đầu đều tạc.

Sau đó, bên tai truyền đến một trận cười khẽ, như có như không, thổi tới bên tai, mang theo lạnh lẽo, làm cả người nàng nổi da gà.

Nàng hít sâu một hơi, tận lực làm chính mình ổn định, trước tiên nên gọi điện thoại cho người đặc thù, cho người tới đây thu thập tàn cục.

Kết quả điện thoại vừa mới reng, ba vị bạn học phía sau liền ngao một tiếng mà nhào tới, bất quá không dám ôm nàng, chỉ dám đứng cách một khoảng cách.

"Đại sư! Đại sư, tôi có thể xin phương thức liên hệ phương thức của ngài được không?"
Tô Đường nhìn đôi mắt sáng ngời như có thần kia, lại nhìn bạn học kia không biết khi nào lại một lần nữa mở ra phát sóng trực tiếp, cười, "Như thế nào, lại muốn tìm đường chết nữa sao?"
Nhạc Khải lắc đầu như cái trống bỏi, "Không có không có, cũng không dám nữa."
__________________
(tấu chương xong)
Đã beta
Edit by AShu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện