Editor: Vô Danh---------------------------Sáu giờ, khách sạn Khải Lạc.Tô Đường đi theo phục vụ tới ghế lô định sẵn, chờ đi vào lại phát hiện bên trong hoàn toàn không một bóng người.Cô dừng bước, người phục vụ lễ phép mỉm cười "Quý khách, đồ ăn đã được chuẩn bị đầy đủ, mời ngài vào chỗ, chúng ta sẽ lập tức mang đồ ăn lên cho ngài."Tô Đường nghe vậy cũng không có lập tức vào ghế, quả thật bữa tiệc này quá mức xa hoa, nếu như làm theo quy định, nơi đây cũng không phải là chỗ thích hợp để tụ tập, bởi cô phóng mắt nhìn, phòng này cũng chỉ có hai cái ghế dựa."Rất xin lỗi, tôi nghĩ có khả năng mình đi nhầm."Vừa dứt lời, cửa sau đột nhiên bị người nào đó mở ra, Tô Đường xoay người, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, ngay sau đó lại chợt trầm mặt.Hoắc Phi đứng ở cửa, hắn mặc một thân thâm sắc tây trang, thân mình cao ngất, nhớ lúc trước bởi vì hắn thường xuyên cười mà cả người đều rang rỡ ánh dương quang, vậy mà giờ đây chỉ có âm trầm."Chị, đã lâu rồi không gặp." Hắn ôm lấy khé môi, trong mắt hiện lên khinh miệt cùng chán ghét, nhưng nếu như nhìn kĩ, lại thấy trong đó còn xen lẫn một chút luồng cảm xúc khác.Bộ dạng Hoắc Phi vốn là soái ca, anh tuấn mày kiếm, ngũ quan thâm thúy, dựa theo thời gian của thế giới này mà nói, hai gười mới chỉ không gặp mặt nhau có một năm, ấy vậy mà khí chất của hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất đến thế này.
Khá là khó tin.Nguyên chủ Khương Ngư vốn lớn hơn hắn nửa tuổi, chỉ là lúc trước hắn rất ít khi gọi nàng là chị, phần lớn thời gian đều sẽ làm nũng kêu nàng là Tiểu Ngư Nhi."Hoắc tiên sinh nhận sai người rồi, một người như tôi đâu dám cả gan làm chị gái của Hoắc tiên sinh." Tô Đường mặt không biểu cảm, tiếp theo liền muốn rời khỏi ghế lô, chỉ là cửa đã bị người ngăn cản, cô chỉ có thể đứng ở trước mặt hắn "Hoắc tiên sinh có thể tránh ra một chút được không?"Nếu cùng Hoắc Phi so sánh, Tô Đường hình thể có phần bé bỏng hơn, thân cô chỉ cao có đến vai hắn, khiến lúc nói chuyện, cô chỉ có thể ngẩng đầu.
Nhìn hành động này của cô, Hoắc Phi không hiểu sao hắn lại nhớ tới ngày trước.Một lần hồi tưởng này, giống như một hòn đá ném vào mặt hồ, khiến mặt hồ vốn tĩnh lặng nhấc lên từng hồi gợn sóng.Hắn vốn nên là hận cô, cô cho hắn một khoảng thời gian hồi ức tốt đẹp, nhưng sau đó còn lại chỉ là những đau khổ vô tận.
Bức màn giả dối bị xé rách, thứ còn lại chỉ còn biết bao nhiêu đau đớn cùng không cam lòng.
Thậm chí ngay từ đầu hắn cũng không dám nhớ lại, bởi vì trí nhớ cho dù có tốt đẹp, tươi sáng biết bao nhiêu, thì hiện thực sẽ đáp trả lại hắn tàn khốc bấy nhiêu.Vì thế, sau khi hắn trở lại Hoắc gia, hắn điên cuồng trả thù, hắn làm việc bất chấp hậu quả.
Sự điên cuồng của hắn thậm chí còn dọa sợ một số người.
Tất cả đều nói hắn là một con chó điên, là con chó điên mà Hoắc gia làm xổng mất, Hoắc gia vốn kiêu ngạo tự tin vì gia thế trăm năm quý khí của mình, lại hoàn toàn không có bất cứ thứ gì biển lộ ra ở trên người hắn.Đau, từ nơi trái tim bắt đầu lan tràn.Những thứ này đều do chính tay cô ban tặng.Một năm trước cô nói bản thân cô không muốn gặp lại hắn, hắn cũng thật sự không có gặp lại, hắn thử buông thả, nhưng dù thời gian có trôi qua bao lâu, ngọn lửa trả thù sôi sục trong lòng hắn vẫn điên cuồng không dập tắt, không thể nào bình phục.Hắn bây giờ Hoắc gia còn chưa đối phó hết, vốn là tính toán chưa gặp cô nhanh như vậy.
Nhưng cố tình cô lại xuất hiện trước mặt hắn, còn hoàn toàn phủ nhận quá khứ giữa hai người, thật giống như đó là một thứ gì đó thật dơ bẩn mà cô hoàn toàn không tình nguyện nhắc tới.Không thèm quan tâm câu nói kia, Hoắc Phi dùng đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Tô Đường "Chị, không phải chị nói không thể chịu đựng được cuộc sống cẩu thả chán ghét này rồi sao, còn nói nó không khác gì loài gián mà! Thế nào lại đột nhiên quay về nơi ổ gián tụ tập, định tiếp tục sống kiếp cẩu thả hay sao?"Tô Đường sắc mặt dần dần tái nhợt, cô mím môi không nói, mà thực sự cô cũng không có tư cách nói, cũng không có tư cách ngăn cản Hoắc Phi tiếp tục.Hoắc Phi tiến tới, đem cô đẩy lùi dần dần về phía sau, cuối cùng hờ hững nói: "Cũng đúng thôi, rốt cuộc cũng không phải giống loài thượng đẳng gì, cho dù cầm tiền rồi thì lại như thế nào, là gián chung quy suốt đời vẫn là gián, khiến người ta cảm thấy kinh ghét, ghê tởm."Lời nói tràn ngập vũ nhục đến cực điểm, thân hình Tô Đường thoáng rùng mình lên một cái, sắc mặt của cô rất kém, còn cúi đầu, thế nhưng thanh âm lại lộ ra một cỗ quật cường "Vậy làm phiền Hoắc tiên sinh phải ở chung với một đám gián.""Đều ở cùng với nhau mười năm, chỉ có một chút xíu như vậy, ta đều có thể nhịn được." Hoắc Phi nói xong, đi nhanh hướng tói ghế dựa.
Đợi hắn ngồi xuống, nhìn thấy Tô Đường còn đứng