Xuyên Nhanh: Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ

Người Giám Hộ Của Mãnh Thú 4


trước sau



Nghiêm Phong bởi vì bệnh tình không ổn định, giờ phút này còn bị nhốt ở trong phòng bệnh.

Thời điểm Tần Kiêu tới, ánh mắt của anh ta màu đỏ tươi, sắc mặt nhăn nhó, giống như một con dã thú mất lý trí đang rít gào, cả người nhìn không hề có nửa điểm giống người.
Đã từng là quan chỉ huy Đệ nhất quân đoàn, lần phát bệnh của Tần Kiêu có liên quan tới hắn ta.

Bởi vì lúc trước Tần Kiêu có cấp bác sĩ kiểm tra đo lường cho anh ta và phát hiện thấy có dấu vết của ai đó động tay vào, cho nên bọn họ vẫn luôn âm thầm điều tra.

Tần Kiêu cảm thấy hẳn là anh ta biết cái gì đó, đáng tiếc, còn chưa tìm được tin tức gì, đối phương liền xuống tay trước.
Lại nói, lúc trước vào thời điểm bệnh tình hắn nghiêm trọng đến nỗi phân liệt thành bảy tính cách, vì thế, hắn cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, nhưng mà bên ngoài lại tuyên bố, hắn chỉ là tinh thần không ổn, yêu cầu cần nghỉ ngơi.


Tìm được Tô Đường cũng không phải là ngẫu nhiên, bởi vì hắn đích xác cũng yêu cầu trị liệu sư cao cấp, mà thanh danh của nàng, thân thế lại cực kỳ đơn giản.

Đương nhiên, bọn họ cũng đề phòng nàng một đoạn thời gian, vì không để lộ bí mật, phái không ít đặc công ở chung quanh nàng, nói là bảo hộ, nhưng thật ra là giam lỏng nàng.
Sự tình 5 năm trước, Tần Kiêu cho rằng mình sẽ ít nhiều cũng phai nhạt, kết quả lúc này nhớ lại, ký ức lại vô cùng rõ ràng.

Hắn còn nhớ rõ vật nhỏ kia khi tức giận, tiểu cô nương kiều kiều mềm mại, hốc mắt đều đỏ lên, không hề có nửa điểm rụt rè, thậm chí còn tàn ác trừng mắt hắn, kết quả không hề có nửa điểm sắc bén, ngược lại nhìn nàng như bị ủy khuất mà làm nũng.
Bất quá, cứ tưởng là tiểu nãi miêu, không ngờ khi tức giận lên cũng có thể làm người bị thương.
Không biết nghĩ tới cái gì, hắn đột nhiên xuy một tiếng, không biết là cười hay là châm chọc.
"Ngươi, vào đi."
Lần này Tần Kiêu tới, còn mang theo một trị liệu sư, lẽ ra nguyên bản dự định ném Nghiêm Phong vào quân khu, bất quá vì muốn dẫn xà xuất động, hắn liền đem người ném vào Viện Hộ Lý, rốt cuộc căn cứ vào điều tra, nơi này có cái gì đó.

Chẳng qua muốn vào Viện Hộ Lý rất khó, hắn tạm thời không tìm được người nào thích hợp để thuận lợi tiến vào.

Nghĩ nghĩ, hắn liền nghĩ tới tiểu nãi miêu kia.
Sách, cũng không biết là bệnh thật không, hay giả bộ ngây dại.
Cuối cùng trị liệu sư sau khi chữa trị cũng không thấy khởi sắc, hắn lắc đầu với Tần Kiêu, vẻ mặt xin lỗi nói: "Nguyên soái, xin lỗi, không giúp được ngài."
Tần Kiêu lạnh mặt nói, "Ngươi trước tiên cứ ở lại đây, thù lao tính theo giờ."
Hắn mặt vô biểu tình nói xong, liền thấy tên viện trưởng béo mồ hôi đầy đầu, "Nguyên soái, việc này không hợp quy củ." Nhưng mà, lời này vừa nói xong, liền thấy ánh mắt nguyên soái liếc tới mình, tức khắc sợ hãi đến nỗi quên cả nguyên tắc gì đó, "Cũng không biết là không được hay không, bất quá....."Giọng nói một lần nữa ngừng lại, lần này thực sự không dám mở miệng.
Tần Kiêu tới đây thứ nhất là để thăm bệnh Nghiêm Phong, thứ hai là muốn nhét người vào đây, hiện tại sự tình xong rồi, hắn đột nhiên nhớ tới mèo con té xỉu kia.

Vì thế, hắn gọi trị liệu sư, lại một lần nữa đi về hướng phòng bệnh của nàng.
Lần này tới, người tuy tỉnh rồi, nhưng lại rất ầm ĩ.


Một cặp mắt xinh đẹp hung dữ mà nhìn chằm chằm vào người đối diện, bất quá vì chưa thấy qua máu đổ, nên vẫn là chưa đủ hung ác.

Nhưng mà, cũng đủ để hù dọa người hộ lý bên cạnh.
Viện trưởng một đường này đã thay đổi hai cái khăn tay, bỗng thấy màn trước mắt này, thiếu chút nữa đã ngất xỉu, "Sao lại thế này!"
Tô Đường dựa nghiêng vào vách tường, trong tay còn đang thưởng thức một cái kim tiêm, bên trong ống tiêm còn lưu lại không ít máu, tuy không nhiều lắm, nhưng nàng lại bơm ra một chút, sau đó vươn đầu lưỡi ra liếm liếm.

Hành động này vừa kỳ dị vừa diễm lệ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nhiễm chút màu sắc đỏ tươi, nguyên bản là một con mèo con vô hại bỗng trở thành một con quỷ kiều diễm.
"Đây là hương vị của máu tươi a, thật là mỹ vị."
Hộ lý xung quanh đều sợ nàng, bọn họ tuy rằng vây quanh nàng, nhưng lại không ai dám tiến lên, chỉ có thể đứng từ xa la to lên, "Số 38! Mau buông ống tiêm ra!"
Tô Đường vốn đang cười như không cười bỗng tức khắc nổi giận lên, "Ngươi cho rằng ta không biết các ngươi đánh chủ ý gì à! Nhìn trộm máu tươi của ta, mưu toan nghịch thiên tu hành, phàm nhân, ngươi quả thực là tìm chết!"
Ngữ khí này của nàng, cộng với hành động vung tay áo, hơn nữa

ánh mắt cũng sắc bén, thực sự có thể dọa được người khác.
Viện trưởng đầu đều muốn đau, "Các ngươi làm ăn kiểu gì thế! Tùy ý để một người bệnh hồ nháo!"
Hộ lý cũng khó xử a, hôm nay có đại nhân vật tới, thủ đoạn bình thường cũng không dám dùng, hơn nữa người bệnh này còn có liên quan đến đại nhân vật, bọn họ liền không dám làm xằng bậy, ném chuột sợ vỡ đồ, tạo cơ hội cho Tô Đường chiếm được thượng phong.
"Viện trưởng, ngày thường số 38 là một người an tĩnh, điều duy nhất làm trong ngày là cùng số 27 phơi nắng, hôm nay không biết bị cái gì kích thích, vừa tỉnh lại liền phát cuồng, mấy người bọn tôi đều không tới gần được."
Bọn họ ngay từ đầu sợ đây là người của nguyên soái, cho nên muốn thừa dịp nàng hôn mê, trộm rút một ít máu, kết quả mới rút được một nửa, không những đoạt đi ống tiêm của bọn họ, còn đả thương mấy hộ lý, cũng không biết một người dẫn đường yếu ớt như nàng, lấy đau ra sức lực lớn như vậy.
Tần Kiêu ôm ngực nhìn trò khôi hài trước mắt này, nghe được chữ bị kích thích, liền nhướng mày, cũng không phản ứng với viện trưởng, trực tiếp mang trị liệu sư đến kiểm tra cho nàng.
Đối mặt với người xa lạ, Tô Đường tức khắc căng chặt cả người, nàng ngạo mạn ngẩng đầu lên, giống như là đang đối mặt với con kiến mà nhìn đối phương, "Ngại gì yêu nghiệt, dám can đảm đến trước mặt bổ tọa giương oai!"
Trị liệu sư sớm đã quen với những hành động này, sắc mặt bình tĩnh, nhưng mà, hắn vẫn xem nhẹ Tô Đường, lúc hắn sử dụng tinh thần lực để kiểm tra, Tô Đường cũng sử dụng theo đó.
Cùng va chạm với nhau, tinh thần lực liền lập tức đối kháng nhau.
Nhưng mà, đối lập với khuôn mặt bình tĩnh của Tô Đường, trị liệu sư trước mặt lại lui về sau một bước.
"Xin lỗi." Trị liệu sư che ngực nói với nguyên soái, sau đó sắc mặt phức tạp mà nhìn Tô Đường.

Tinh thần lực to lớn như thế, nếu là người bình thường, nên là được tận dụng a.
"Viện trưởng, vị cô nương này vì sao bị đưa vào đây?" Hắn có chút đáng tiếc, lại nghĩ trở về tìm người hỏi một chút, nhìn xem có thể hay không chữa khỏi cho nàng.
Viện trưởng lần này rất nhanh trí, sớm biết nguyên soái chú ý đến nàng, liền cho người đem tư liệu tới.
"Nàng ta tên là Tô Diệp, trị liệu sư tiên sinh hẳn đã nghe qua tên nàng." Viện trưởng thở dài nói, "Cũng không biết nàng tiếp xúc với người bệnh nào, tinh thần lực tiêu hao quá mức, sau đó xuất hiện tinh thần hỗn loạn, cuối cùng dẫn tới nhân cách phân liệt.

Nga, đúng rồi, nàng ta tiến vào đây vào tháng 3."
Toàn bộ người trong tinh tế đều biết, 5 năm trước nguyên soái cũng từng xuất hiện tình trạng tinh thần hỗn loạn, thậm chí còn nghiêm trọng hơn khi hắn còn bị gỡ xuống chức trách nguyên soái, thành phó soái đại diện.

Nhưng gần đây truyền ra tin tức hắn đã khỏi bệnh, lsuc này mới một lần nữa khôi phục lại chức hiệu.
Viện trưởng cũng chỉ dám trộm nhìn, Tần Kiêu bỗng thay đổi tính cách, khó có được thâm tình thở dài, "Là ta.

Lúc trước ta định cảm ơn Tô bác sĩ, kết quả lại không tìm được nàng.

Không nghĩ tới, khi gặp lại, lại ở chỗ này." Nói đến đây, hắn thở dài, "Tô bác sĩ là một nhân tài như vậy, nếu là ta cũng khó không động tâm."
Nguyên soái chân tình thông báo, viện trưởng chấn kinh rồi, Tô Đường lại trợn tròn mắt.
"Ngọa tào! Cẩu tử, hắn đây là muốn mạng của ta."
Ai ai cũng biết tình trạng hiện tại của hắn xung quanh không rõ, sóng ngầm đang muốn tạo phản, chợt đem nàng kéo đến trước mặt mọi người, đây là muốn nàng chắn đao cho hắn a!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện