Nghiêm Phong bởi vì bệnh tình không ổn định, giờ phút này còn bị nhốt ở trong phòng bệnh.
Thời điểm Tần Kiêu tới, ánh mắt của anh ta màu đỏ tươi, sắc mặt nhăn nhó, giống như một con dã thú mất lý trí đang rít gào, cả người nhìn không hề có nửa điểm giống người.
Đã từng là quan chỉ huy Đệ nhất quân đoàn, lần phát bệnh của Tần Kiêu có liên quan tới hắn ta.
Bởi vì lúc trước Tần Kiêu có cấp bác sĩ kiểm tra đo lường cho anh ta và phát hiện thấy có dấu vết của ai đó động tay vào, cho nên bọn họ vẫn luôn âm thầm điều tra.
Tần Kiêu cảm thấy hẳn là anh ta biết cái gì đó, đáng tiếc, còn chưa tìm được tin tức gì, đối phương liền xuống tay trước.
Lại nói, lúc trước vào thời điểm bệnh tình hắn nghiêm trọng đến nỗi phân liệt thành bảy tính cách, vì thế, hắn cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, nhưng mà bên ngoài lại tuyên bố, hắn chỉ là tinh thần không ổn, yêu cầu cần nghỉ ngơi.
Tìm được Tô Đường cũng không phải là ngẫu nhiên, bởi vì hắn đích xác cũng yêu cầu trị liệu sư cao cấp, mà thanh danh của nàng, thân thế lại cực kỳ đơn giản.
Đương nhiên, bọn họ cũng đề phòng nàng một đoạn thời gian, vì không để lộ bí mật, phái không ít đặc công ở chung quanh nàng, nói là bảo hộ, nhưng thật ra là giam lỏng nàng.
Sự tình 5 năm trước, Tần Kiêu cho rằng mình sẽ ít nhiều cũng phai nhạt, kết quả lúc này nhớ lại, ký ức lại vô cùng rõ ràng.
Hắn còn nhớ rõ vật nhỏ kia khi tức giận, tiểu cô nương kiều kiều mềm mại, hốc mắt đều đỏ lên, không hề có nửa điểm rụt rè, thậm chí còn tàn ác trừng mắt hắn, kết quả không hề có nửa điểm sắc bén, ngược lại nhìn nàng như bị ủy khuất mà làm nũng.
Bất quá, cứ tưởng là tiểu nãi miêu, không ngờ khi tức giận lên cũng có thể làm người bị thương.
Không biết nghĩ tới cái gì, hắn đột nhiên xuy một tiếng, không biết là cười hay là châm chọc.
"Ngươi, vào đi."
Lần này Tần Kiêu tới, còn mang theo một trị liệu sư, lẽ ra nguyên bản dự định ném Nghiêm Phong vào quân khu, bất quá vì muốn dẫn xà xuất động, hắn liền đem người ném vào Viện Hộ Lý, rốt cuộc căn cứ vào điều tra, nơi này có cái gì đó.
Chẳng qua muốn vào Viện Hộ Lý rất khó, hắn tạm thời không tìm được người nào thích hợp để thuận lợi tiến vào.
Nghĩ nghĩ, hắn liền nghĩ tới tiểu nãi miêu kia.
Sách, cũng không biết là bệnh thật không, hay giả bộ ngây dại.
Cuối cùng trị liệu sư sau khi chữa trị cũng không thấy khởi sắc, hắn lắc đầu với Tần Kiêu, vẻ mặt xin lỗi nói: "Nguyên soái, xin lỗi, không giúp được ngài."
Tần Kiêu lạnh mặt nói, "Ngươi trước tiên cứ ở lại đây, thù lao tính theo giờ."
Hắn mặt vô biểu tình nói xong, liền thấy tên viện trưởng béo mồ hôi đầy đầu, "Nguyên soái, việc này không hợp quy củ." Nhưng mà, lời này vừa nói xong, liền thấy ánh mắt nguyên soái liếc tới mình, tức khắc sợ hãi đến nỗi quên cả nguyên tắc gì đó, "Cũng không biết là không được hay không, bất quá....."Giọng nói một lần nữa ngừng lại, lần này thực sự không dám mở miệng.
Tần Kiêu tới đây thứ nhất là để thăm bệnh Nghiêm Phong, thứ hai là muốn nhét người vào đây, hiện tại sự tình xong rồi, hắn đột nhiên nhớ tới mèo con té xỉu kia.
Vì thế, hắn gọi trị liệu sư, lại một lần nữa đi về hướng phòng bệnh của nàng.
Lần này tới, người tuy tỉnh rồi, nhưng lại rất ầm ĩ.
Một cặp mắt xinh đẹp hung dữ mà nhìn chằm chằm vào người đối diện, bất quá vì chưa thấy qua máu đổ, nên vẫn là chưa đủ hung ác.
Nhưng mà, cũng đủ để hù dọa người hộ lý bên cạnh.
Viện trưởng một đường này đã thay đổi hai cái khăn tay, bỗng thấy màn trước mắt này, thiếu chút nữa đã ngất xỉu, "Sao lại thế này!"
Tô Đường dựa nghiêng vào vách tường, trong tay còn đang thưởng thức một cái kim tiêm, bên trong ống tiêm còn lưu lại không ít máu, tuy không nhiều lắm, nhưng nàng lại bơm ra một chút, sau đó vươn đầu lưỡi ra liếm liếm.
Hành động này vừa kỳ dị vừa diễm lệ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nhiễm chút màu sắc đỏ tươi, nguyên bản là một con mèo con vô hại bỗng trở thành một con quỷ kiều diễm.
"Đây là hương vị của máu tươi a, thật là mỹ vị."
Hộ lý xung quanh đều sợ nàng, bọn họ tuy rằng vây quanh nàng, nhưng lại không ai dám tiến lên, chỉ có thể đứng từ xa la to lên, "Số 38! Mau buông ống tiêm ra!"
Tô Đường vốn đang cười như không cười bỗng tức khắc nổi giận lên, "Ngươi cho rằng ta không biết các ngươi đánh chủ ý gì à! Nhìn trộm máu tươi của ta, mưu toan nghịch thiên tu hành, phàm nhân, ngươi quả thực là tìm chết!"
Ngữ khí này của nàng, cộng với hành động vung tay áo, hơn nữa