Lính gác bị phát cuồng khá nhiều, một cái ghế dựa căn bản không cản được bọn họ, lính gác xông vào chỉ với một cước đã đạp cái ghế vỡ nát.
Bất quá Tô Đường cũng không lo lắng, khi tới tinh cầu Tắc La này sao nàng có thể không mang theo đồ phòng thân, vũ khí nóng thì khó mà mang, nhưng còn thuốc bột thì dư dả!
Thuốc vừa được hất ra, bọn lính gác phía trước liền lập tức té xỉu.
Làm xong mọi việc hết thảy, nàng bèn tới đỡ Tô Hoặc, mới vừa tiêm xong thuốc, tuy trong cơ thể đã ổn định, nhưng hai chân vẫn mềm nhũn.
Tô Hoặc khẽ nhếch môi đỏ, kinh ngạc mà nhìn Tô Đường, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc không thể tưởng tượng được.
"Tô tỷ tỷ đừng sợ, em mang chị ra ngoài." Nàng cười ngâm ngâm mà nói, lại thấy Tần Kiêu đi về phía mình.
Tô Đường liền nhíu mày, mới vừa rồi chỉ lo đối phó với những lính gác trước mặt, không có dự định cho hắn tiến vào.
Tần Kiêu đưa lưng về phía cửa sổ, ánh sáng chói mắt chiếu vào lưng hắn, làm người đối diện không thấy rõ thần sắc của hắn.
Edit by AShu
Sau đó, Tô Đường liền nghe thấy âm thanh khàn khàn mê người.
"Em vẫn tốt a, Tiểu Diệp Nhi." (cái này là nhân cách khác của Tần Kiêu, mà mình nghĩ khá thân nhau nên mới gọi thân mật là Tiểu Diệp Nhi)
Đồng tử Tô Đường bỗng dưng co rụt lại, chửi to một tiếng: "Con mẹ nó!"
Tần Kiêu nở nụ cười, hắn lớn lên cao to, nhưng lúc này trên mặt lại hiện ra một tia yêu nghiệt, cả người lại tỏa ra cảm giác chẳng ra gì, "Để cho Tiểu Diệp Nhi thất vọng rồi, ta chưa có chết đâu."
Đầu Tô Đường hoàn toàn trống rỗng, rít gào với hệ thống, "Sao nói nhiệm vụ hoàn thành rồi? Cái nhân cách của gia hỏa này sao lại xuất hiện ở đây?"
Hệ thống cũng trợn tròn mắt, điên cuồng tra số liệu, cuối cùng tra ra được một thông tin mà làm cho Tô Đường sụp đổ, "Nhiệm vụ hoàn thành rồi, chỉ là......nhân cách của hắn dung hợp với hắn."
Tô Đường:.....
Tần Kiêu bước lên một bước, cúi người mà nhìn nàng, trực tiếp giam Tô Đường trong bóng dáng của hắn.
Hắn khẽ mỉm cười, màu lam trong mắt âm trầm, "Tiểu Diệp Nhi, lần này em còn muốn chạy đi đâu."
Edit by AShu
Tô Đường kéo theo Tô Hoặc lui về sau vài bước, đáng tiếc là hai người không thể lui, cũng may vị trí nàng là bên cạnh cửa sổ, nàng quay đầu lại, nhìn trời cao, chân nhảy một phát, lập tức nhảy xuống dưới.
Lúc trước đã sớm chuẩn bị, nàng đã mặc trước trên người một bộ phi hành khí đơn giản, nàng dựa vào phi hành khí để bay lên tầng mười, cũng dựa vào phi hành khí để đưa Tô Hoặc xuống dưới mặt đất.
Cao ốc phụ cận sớm đã rối loạn, vì phòng ngừa bị người tìm được, Tô Đường đeo lên một mặt nạ ngụy trang, trực tiếp mang Tô Hoặc tìm một cái khách sạn gia đình.
Tin tức tố trên người Tô Hoặc đã được ức chế, lúc này trừ bỏ hơi suy yếu, còn lại không có phản ứng nào khác.
Chỉ là đã tới bước này rồi, có nhiều thứ không lừa dối được nữa, tỷ như mục đích của Tô Đường khi tới gần Tô Hoặc.
Tô Hoặc thần sắc phức tạp nhìn nàng, kết quả không đợi nàng dò hỏi, Tô Đường đã nói hết toàn bộ.
Nàng nói: "Giới thiệu lại một lần nữa, tôi tên là Tô Diệp, là người của tinh cầu Addis."
Chỉ một câu ngắn ngủi, lại làm Tô Hoặc hoàn toàn chấn kinh, nàng chớp chớp mắt không dám tin tưởng điều mình vừa nghe, đủ loại cảm xúc dâng lên, cả hai tay đều có chút phát run, nhưng cuối cùng lý trí áp đảo, nàng ta đem tất cả cảm xúc áp chế xuống, chỉ là giọng nói run run đã bán đứng nàng, "Ta dựa vào cái gì mà tin cô." Thời điểm Tô Hoặc nói lời này, hai tròng mắt không hề chớp mà nhìn Tô Đường, ngay cả một cái liếc mắt cũng không bỏ sót.
Tô Đường liền càng trực tiếp, lấy ra chủy thủ sắc bén, liền trực tiếp khứa trên cánh tay một đường, "Máu có thể chứng minh."
Máu tươi chói mắt lập tức chảy ra, cuối cùng nhỏ xuống cái khăn trải giường trắng tinh, lập tức nở ra một đóa hoa diễm lệ.
Tô Hoặc run run mà đứng lên, lập tức chạy tới Tô Đường, nhanh chóng cầm cổ tay nàng lên, "Addis vì máu phồn vinh, cũng vì máu mà diệt vong, em sao có thể làm thương chính mình!"
Thấy hai con mắt của Tô Hoặc tràn đầy sự lo lắng không có chút che giấu nào, Tô Đường nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhỏ giọng nói: "Sợ chị không tin em."
Biểu tình ủy khuất, làm cho nhân tâm tê rần.
Edit by AShu
Tô Hoặc trực tiếp đem người ôm vào trong ngực, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, nàng vẫn luôn cho rằng chính mình không có quê nhà, cũng không có người thân, tín nhiệm duy nhất tồn tại là báo thù.
"Em sao tìm được chị vậy?"
Tô Đường,