Xuyên Nhanh: Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ

Người Giám Hộ Của Mãnh Thú 13


trước sau



Edit by AShu ^_^.

_____________
Bên trong sân huấn luyện, những binh lính nhìn theo nguyên soái cùng với tiểu giám hộ của ngài ấy cùng rời đi, không người nào nói chuyện, chỉ là biểu tình đều trở nên phá lệ xuất sắc.

Rốt cuộc Tô Đường cũng bị đánh, mấy ngày nay nàng không thể hiểu nỗi suy nghĩ của Tần Kiêu, thậm chí mỗi ngày đều kéo người khác ra huấn luyện.

Cuối cùng vẫn là Tần Kiêu không kiềm được, ngậm điếu thuốc là dựa vào cửa phòng ngủ của nàng, nhàn nhạt hỏi: "Có cần phải tức giận như vậy không? Em cũng không phải lần đầu bị ta đánh."
Tô Đường tức giận phồng má, "Sao lại giống nhau được? Lúc đó tôi bị anh đánh, là do năng lực của tôi không bằng anh, còn lúc này là anh chủ động đánh vào mặt tôi, sao mà tôi còn có thể gặp mặt người khác được!"
Tần Kiêu vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng lời nói ra lại là chuyện khác, "Hay là cho em đánh lại?"
Biểu tình Tô Đường đơ ra, nhưng nhanh chóng trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, "Mặt của nữ hài tử sao có thể so sánh với mặt ông bạn già được? Muốn xin lỗi, trừ phi anh cho tôi đánh......" Ánh mắt nàng dời xuống, cuối cùng dừng ở nơi mà không thể nói.

Lúc này Tần Kiêu liền không còn gì để nói, vật nhỏ này càng ngày càng có năng lực, bây giờ đã dám nói loại lời này rồi.

Nếu nàng dám nói lời này, hắn cũng không có lý do gì mà ngại, khóe miệng cong lên, cười như không cười nói: "Được a, nếu em có thể đánh được, thì cho em đánh."
Phản ứng này không giống như phản ứng mà nàng nghĩ, Tô Đường tức đến nghiến răng nghiến lợi, không ngờ đối phương lại sờ sờ đầu nàng, cuối cùng cũng chịu thua nói: "Tiểu bằng hữu hung tàn như vậy, ông bạn già này thật sự sợ a."
Tô Đường nguyên bản không định phản ứng với hắn, chỉ là lời này của hắn vừa nói ra, không ngờ lại làm nàng nguội lại cơn giận.


Đương nhiên, ngoài mặt vẫn giả bộ một chút.

"Nếu biết sợ, lần sau nhớ thông minh ra nha."
Tần Kiêu nhìn nàng nâng cái đầu nhỏ, vẻ mặt ngạo kiều, làm cho trái tim hắn đập thình thịch.

Hắn xem như đã hiểu rõ vì sao hai nhân cách kia lại nhìn trúng nàng, ngay cả tính khí nổi giận này vẫn rất đáng yêu.

"Nếu tiểu tổ tông đã tha thứ cho ta, vậy chúng ta đi ăn cơm thôi!"
Không biết vì sao, mấy ngày nay bên cạnh mình không có nàng, cơm ăn cũng không ngon như lúc trước nữa.

"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm 5%, chỉ số hắc hóa hiện tại: 90%."
Tô Đường vừa nghe thông báo này, trong lòng lập tức vui vẻ, như một đại nhân rộng lượng nói: "Đi thôi!"
Vật nhỏ có vẻ rất hài lòng với cách xưng hô của hắn.

Hắn gọi nàng là tiểu tổ tông, nàng liền tự coi mình là tổ tông, bất quá Tần Kiêu cũng nguyện sủng nàng.

Hai người một trước một sau xuất hiện ở nhà ăn, lần trước sau khi nguyên soái dẫn tiểu dẫn đường ra ngoài, sau mấy ngày hai người mới đống thời xuất hiện, thật là cho tất cả binh lính sôi nổi a.

Binh lính A: Không nghĩ tới sẽ có một ngày trong quân đội tôi có thể xem được kịch tình yêu a.

Binh lính B: Hôm nay ăn cơm chó no luôn.

Những binh lính không còn câu nệ với nàng như mấy hôm trước nữa, những binh lính từng cùng nàng huấn luyện còn chào hỏi với nàng.

Tuy nói tiểu dẫn đường là của nguyên soái, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn ngắm a, lính gác như bọn họ khó khăn lắm mới thấy được người dẫn đường, bọn họ vẫn thực sự rất phấn khích.

Tần Kiêu nhướng mắt hỏi: "Em quen với bọn họ sao?"
Tô Đường, "Bọn họ khá là đáng yêu a."
Tần Kiêu nghe xong liền bật cười, thiếu chút nữa liền hỏi chính mình có đáng yêu không? Cũng may hắn kịp thời ngừng lại, cuối cùng cười tủm tỉm với những binh lính đó: "Chạy mười vòng xung quang quân doanh."
Binh lính lại lần nữa kêu rên, sôi nổi xinh tha, "Nguyên soái, ngài không thể làm vậy với chúng tôi a!"
"Đúng vậy, cho chúng tôi ăn cơm chó no còn chưa tính, bây giờ còn bắt chúng tôi chạy nữa! Làm người không thể như vậy a!"
Lúc này, Tô Đường buông đôi đũa trong tay xuống, lau lau khóe miệng, mỉm cười nói: "Nguyên soái đại nhân, tôi cảm thấy mười vòng chưa thể hiện được thực lực của đệ nhất quân đoàn của chúng ta đâu, ít nhất phải hai mươi vòng."
Binh lính:.....!

Nguyên soái: "Đều nghe theo em."
Binh lính:!!!
Mắt thấy cục diện dần dần bị mất khống chế, cuối cùng vẫn là phó quan của nguyên soái cười đứng dậy: "Còn không ăn nhanh lên, các anh còn muốn chạy thêm vài vòng nữa hay sao?"
Cơm nước ăn xong xuôi, Tô Đường đang định tìm một chỗ để nghỉ ngơi, cuối cùng Tần Kiêu lại kêu cô tới văn phòng.

Hai người quen biết lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tới nơi này.

Tô Đường có chút khó hiểu, "Nguyên soái, có chuyện gì sao?" Nói xong, liền thấy đối phương đưa một tập văn kiện cho nàng, nàng nghi hoặc cầm lấy, lại thấy dòng chữ diễn tập thực chiến ở khu A.

Nàng nhướng mày, hỏi: "Nguyên soái muốn phái tôi đi sao?"
Tần Kiêu gật đầu nói: "Bồi em luyện tập lâu như vậy, dù sao cũng nên kiểm tra một chút."
Tô Đường không

có ý kiến gì, "Được thôi."
Khu A, một tuần sau.

Diễn tập thực chiến lần này tổ chức ở một khu rừng vẫn giữ nguyên địa hình nguyên thủy, được bao bọc xung quanh bởi núi, đường núi thì gập ghềnh hiểm trở, hoặc có thể nói là căn bản không phải là đường đi, khắp cả ngọn núi đều là cỏ dại.

Hơn nữa bản đồ cũng không đưa cho bọn họ, chỉ nói một số khu vực không biết có nguy hiểm hay không, có thể nói chỉ số rủi ro của trận chiến thực tế này vẫn rất cao.

Tô Đường chỉ là học viên, khác với Tần Kiêu, một người thì trực tiếp tham gia trận chiến, một người chỉ cso nhiệm vụ quan sát và theo dõi.

Lần diễn tập đợt này chỉ có một đám binh lính mới vào, còn chưa có thực tiến ngoài chiến trường nhiều, ngay cả diễn tập thực tế cũng chỉ mới tham gia vài lần, đặt Tô Đường cùng dàn tân binh trong đội trong đội ngũ, miễn cưỡng cũng coi như thích hợp.

Đương nhiên, con người là sinh vật phức tạp nhất, có người thích nàng, thì cũng có người coi thường nàng.

Nàng mới vừa tới, đã có người âm dương quái khí nói: "Cũng không biết nguyên soái có ý tứ gì, ném một người dẫn đường vào đây, đây cũng không phải chuyện đùa đâu."
"Cậu không hiểu đâu, cô ta chính là tâm can bảo bối của nguyên soái.

Không nghe nói a, mấy ngày trước có mấy lính gác chỉ đùa một chút với cô ta, kết quả bị bắt chạy mấy vòng sân."
"Thật sợ quá đi, đúng là không thể trêu vào được a."
Ngoài miệng nói sợ không thể trêu vào, nhưng âm thanh lại cố tình nói lớn lên, lập tức liền có những lính gác khác khó chịu, bọn họ làm lính gác, khi sinh ra liền cảm thấy hẳn nên bảo hộ người dẫn đường.

Huống chi, tính tình của Tô Đường lại rất thân thiện, lại có thể cùng đùa giỡn với bọn họ, lại không giống với những người dẫn đường khác vừa yếu đuối lại mỏng manh.

"Các ngươi nói chuyện cho sạch sẽ chút!"
"Nha, nhanh như vậy liền chân chó mà ôm đùi rồi à, cũng không nhìn xem vị nguyên soái phu nhân kia có nhìn trúng ngươi không?"

Bên này Tô Đường thăm dò địa hình, khu vực này vừa vặn có một dòng sông, không thể đứng quá gần với nó, lỡ như đột nhiên nước sông dâng cao.

Đương nhiên cũng không nên cách quá xa nó, cuối cùng nàng lựa chọn một vị trí tương đối cao hơn, lại còn khó bị người khác tìm thấy, quyết định cắm trại tại đây, kết quả liền nghe được có người đang nói xấu nàng.

Nàng tùy tiện nhặt một cục đá, cầm trên tay ước lượng, sau đó liền ném về hướng tanh tưởi nào đó.

Cục đá này nàng ném cũng thực tàn nhẫn, vừa nhanh vừa chuẩn xác, trúng vào ngay giữa mày của hắn ta, lập tức ngay chỗ đó liền chảy máu.

Tuy chảy máu chưa nhiều lắm, nhưng chưa bắt đầu thực chiến mà lại bị thương, điều đó thực nhục nhã.

"Cô cư nhiên dám đánh ta?!"
Tô Đường trợn cả mắt, đánh thì cũng đánh rồi, còn phát ra câu nói knh ngạc cảm thán nữa chứ, thật ra nàng rất ít phản ứng với những người không liên quan, nàng chỉ quan tâm vào nhiệm vụ, nhưng mà những người này thật sự thiếu đòn a, nếu như không làm một trận thì đối phương cứ tưởng nàng là mèo con mà tùy ý bắt nạt.

"Đánh thì cũng đánh rồi, nếu như không phục, thì cứ nhẫn nhịn a."
Bộ dáng kiêu ngạo lại cuồng vọng, quả thực làm hắn tức chết, hắn tưởng chính mình là một quý tộc, kết quả hiện tại cư nhiên bị một tiện dân khinh thường!"
"Nhẫn cái rắm, lão tử hôm nay sẽ đánh cô đến nỗi nguyên soái nhận không ra!"
Lời tác giả: Cảm ơn xiaoyu.

Ngày huy hạ nhợt nhạt mỉm cười, ngày tốt chưa vãn ba vị tiểu khả ái đánh thưởng nga, ái các ngươi.

Còn có nga, đánh thưởng gì đó không sai biệt lắm là được, biết các ngươi tâm ý đát, lần sau thượng giá nhớ rõ hảo hảo yêu ta là được lạp.

( tấu chương xong)
___________________
Cảm ơn scloudy655, mmai16 và một số bạn khác đã bình chọn cho mình.

Đã beta..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện