Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Thẩm Hoài Vi theo thói quen muốn ôm người nằm cạnh.
Nhưng khi cô đưa tay sờ, cảm giác lại rất mềm mại…Thẩm Hoài Vi thấp thỏm mở mắt, sau đó như muốn ngừng thở.
Lúc này, cô đang bị một người sói lông trắng ôm vào trong ngực.
Đây là hình dáng của anh khi biến thân sao? Cũng quá… quá cao to, quá vạm vỡ rồi!Hóa ra đây là lý do vì sao chiếc giường này lại lớn hơn những chiếc giường bình thường nhiều như vậy!Nếu không lớn, thì làm sao có thể vừa cho anh biến thân?Cũng may là hôm qua David đã nhắc cô, nếu không buổi sáng hôm nay e là cô đã bị dọa sợ đến mức đứng tim rồi.
Sau khi hít sâu vài hơi, Thẩm Hoài Vi cũng bình tĩnh lại, dù Lam Bắc Ngôn là người sói – một chủng tộc mà cô chưa từng trông thấy bao giờ, nhưng anh vẫn là Mặc Lâm! Cho dù anh có biến thành dáng vẻ gì, cô vẫn yêu anh tha thiết.
Cứ coi như là một món đồ chơi bằng nhung khổng lồ đi, ôm cũng rất ấm áp.
Thẩm Hoài Vi vặn vẹo người, cô rất muốn sờ cổ của anh, vì lông ở đó nhìn có vẻ rất mềm mại.
Cô vừa muốn sờ, ai ngờ cổ tay đã bị nắm lấy.
“Đừng có sờ linh tinh.
”“! ”Thẩm Hoài Vi thầm nuốt một ngụm nước bọt lớn, gương mặt trắng nõn của cô chậm rãi đỏ lên.
“Tôi, không biết.
”“Không sao, cô không bị dọa đấy chứ?”Lam Bắc Ngôn vốn đã nói chuyện rất êm tai, sau khi biến thân, âm thanh lại càng trầm ấm.
“Tôi vẫn ổn.
”“Ừm, cô nhắm mắt lại đi.
”Anh nói để cô nhắm mắt, nhưng một chiếc móng vuốt đầy lông đã che mắt cô lại.
Không đến một phút, Lam Bắc Ngôn đã rút tay về.
Thẩm Hoài Vi lại mở to mắt, anh đã trở về hình dáng cũ rồi.
“Tôi đi làm đây, cô ở nhà nghỉ ngơi đi.
Vườn hoa kia, cô thích trồng gì cũng được, tôi đi đây.
”Đúng thật, kết hôn với Lam Bắc Ngôn chỉ như một nhiệm vụ quân sự, đến cả một câu tình cảm anh cũng không nói được với cô.
Thẩm Hoài Vi nhìn Lam Bắc Ngôn