Thẩm Hoài Vi cười gật đầu, ánh mắt trở nên nhu hòa:“Vậy em cúp máy nhé, tạm biệt.”"Tạm biệt."Cuộc gọi đã được tắt, lúc này Lam Bắc Ngôn mới ngẩng đầu nhìn những người khác đang ngồi cùng bàn.Anh rất ít khi cười, mấy vị lãnh đạo cấp cao ngồi cùng bàn suýt chút nữa còn tưởng là mình hoa mắt.Lam Bắc Ngôn cũng không cảm thấy xấu hổ, anh cất điện thoại, bất đắc dĩ nói:"Mới kết hôn, phu nhân có hơi bám người, để mọi người chê cười rồi.""A, ha ha ha ha, tốt lắm tốt lắm, rất không tồi.
Bám người là tốt, dù sao cũng còn trẻ mà!""Phải đấy, hoa do phu nhân cậu trồng rất đẹp, phu nhân của tôi cũng khá thích làm vườn, sau này chúng ta cũng có thể giao lưu với nhau."Anh một câu tôi một câu, không khí bàn ăn đột ngột thay đổi, lúc đầu còn đang bàn chuyện quân sự cứng nhắc, bây giờ đã chuyển sang bàn chuyện vợ con.Trái lại Lorsey ở bên cạnh, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng tái nhợt, nụ cười mà cô ta khao khát đã lâu, ở trước mặt nghiệt chủng kia, anh lại không hề keo kiệt…Thậm chí lúc nói chuyện với nghiệt chủng kia, trên mặt anh còn mang theo ý cười…Dựa vào đâu chứ?Hét lên một tiếng ở dưới đáy lòng, Lorsey đã đứng dậy rời đi với khuôn mặt lạnh lùng.Lam Bắc Ngôn nhìn thấy Lorsey rời đi, tâm trạng lập tức tốt hơn rất nhiều.Cuộc điện thoại này của vợ anh đúng là quá mức hợp tình hợp lý.Vì tâm trạng đang rất tốt nên Lam Bắc Ngôn khó được một lần đi đến các bàn khác.Nhìn thấy Cole đang nói gì đó với vẻ mặt bi thương, Lam Bắc Ngôn bèn bước tới.Các sĩ quan thấy tư lệnh đi về phía mình, bèn vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho anh."Đang nói gì vậy? Lại còn như sắp khóc đến nơi?"Lam Bắc Ngôn nhìn Cole, cười nói.“À, tư lệnh, tôi, tôi đang kể cho họ nghe về Athena.”Cole sụt sùi, lau nước mắt bằng giấy ăn.“Athena, cô ấy làm sao vậy?”Vừa nhắc tới, Lam