Chương 26 dọa khóc? Cậu đi dỗ đi
Edit: Nguyệt Phong
***
- Tiểu Đường, hình như A Thanh bị cậu dọa khóc kìa?
Nam Diên nhìn chằm chằm con mắt đỏ rực của đứa nhỏ.
Thanh âm non nớt của Hư Tiểu Đường mang theo sự nghi hoặc:
- Diên Diên, tôi trông đáng sợ như vậy sao?
Nam Diên:
- Hắn chỉ là người thường.
Người thường chỉ thấy qua linh thú cấp thấp, ở trong mắt bọn họ, linh thú cấp thấp là đồ ăn, hiện tại phát hiện đồ ăn có thể nói, đối với bọn họ mà nói tất nhiên là một chuyện rất kinh khủng.
- Đi dỗ hắn đi.
Nam Diên vỗ vỗ mông béo của Hư Tiểu Đường, vứt nó ra ngoài.
Hư Tiểu Đường dừng trên vai Bùi Tử Thanh, dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ bướu thịt trên mặt hắn, biểu cảm rất đáng yêu, thanh âm cũng mềm như bông:
- Ê này nhóc, cậu lớn lên kỳ quái như vậy tôi cũng không sợ, cậu cũng đừng sợ tôi được chứ?
Bùi Tử Thanh ép nước mắt trở vào, ôm Hư Tiểu Đường vào trong lòng ngực, gãi gãi lông nó.
Hư Tiểu Đường lập tức vui mừng nói:
- Diên Diên, hắn không sợ tôi!
Nam Diên ừ một tiếng.
Bùi Tử Thanh trộm nhìn nữ nhân, trong lòng nghi hoặc.
Hắn nhớ rõ tên của nữ nhân là Bùi Nguyệt Oánh, vì sao linh thú lại kêu cô là Diên Diên?
Bất quá, cái tên Diên Diên này thật là dễ nghe, hắn cũng muốn gọi cô như vậy.
Chờ cái giường bị người ngoài nằm đốt thành tro tàn, Nam Diên kêu người thay đổi cái mới.
Thành chủ đại nhân ngồi trên ghế mềm, mặt không xúc cảm nhìn tỳ nữ, bà tử và gã sai vặt quỳ đầy đất, rõ ràng tư thái thanh thản, trên người vô hình phóng xuất ra uy áp khiến người ta run sợ trong lòng.
Vào phòng cô như vào chỗ không người, những người này đều chết hết à?
- Ta nhớ rõ ta nói rồi, ngày sau không cho hắn bước vào nơi đây một bước.
Nam Diên lạnh lùng nói.
Bọn hạ nhân run run rẩy rẩy quỳ, sợ tới mức không dám nói lời nào.
Các nàng đương nhiên biết, nhưng bọn họ không tin là thật, chỉ tưởng thành chủ cáu kỉnh với Tiết công tử mà thôi.
Bọn họ còn trông cậy vào sau khi chuyện thành công thành chủ sẽ thưởng lớn, nào ngờ thành chủ lại ném người ra ngoài luôn!
Rõ ràng trước kia ngày ngày đều dỗ Tiết công tử, vì dỗ người lên giường... Nếu không phải như vậy thì cho các nàng một trăm gan cũng không dám thả người đi vào.
- Mỗi người kéo đi xuống đánh