Chương 48: kinh hãi, tuyển Ma hậu
Edit: Nguyệt Phong
⋆ ⋆ ⋆
Nam Diên nghe con ma men nói chuyện không đâu, lại nhìn bộ dáng hắn điên khùng mất khống chế, cảm thấy người này có vẻ đáng thương, nhưng cũng hơi... Ồn ào.
- Câm miệng.
Cô nhàn nhạt mở miệng.
Con ma men A Thanh như hồ lô bị cưa miệng, an tĩnh hẳn.
Sau đó, lặng im không nói gì.
Hắn nhìn chằm chằm Nam Diên, mắt đỏ hoe tràn đầy tơ máu, cứ như bị cô thương tổn vậy.
Nam Diên hiểu một con ma men khát vọng muốn nói hết tất cả những gì đang nghĩ, nhưng cô chỉ thích yên tĩnh.
Nếu không phải người này tên là A Thanh thì cô đã sớm đập bay, sao có thể tùy ý hắn lải nhải lâu như vậy?
- Muốn làm cái gì thì làm hết sức đi, lải nhải trước mặt người ngoài có tác dụng gì?
A Thanh nghe được lời này, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó hai mắt dần dần sáng lên, trong mắt hiện lên ánh sáng quỷ quyệt cùng với hưng phấn kỳ dị.
Hắn vội vàng hỏi:
- Diên đại nhân, người bảo ta hành động tức là là tán thành cách làm vừa rồi của ta à?
Trên mặt Nam Diên vẫn là biểu cảm hàng năm không gợn sóng, cứ như trên thế gian này chẳng có gì để cô chú ý hết.
- Ngươi muốn làm gì thì có liên quan gì đến ta đâu?
Cô cũng không định dính líu đến tình ái thế gian này nên sao biết đúng hay sai.
Hỏi cô?
Há chẳng buồn cười à?
Ánh mắt A Thanh tối sầm, vẻ mặt cũng trầm xuống, nhưng hắn nhanh chóng trở nên sung sướng:
- Ta hiểu rồi. Diên đại nhân, thật sự cảm ơn ngài, nghe ngài nói chuyện mà đầu óc ta rộng mở thông suốt hẳn.
Hắn cong môi, mặc dù khuôn mặt bị huỷ hoại nhưng trong cặp mắt đẹp kia dường như có mặt nước gợn lăn tăn, gió thổi nổi sóng, hình dáng môi cũng rất đẹp, hơn nữa âm cuối mềm mại kéo dài cho người ta ảo giác diễm lệ quyến rũ.
Nam Diên: ...
Cô vẫn chưa đưa ra bất kỳ ý kiến gì mà, hắn hiểu cái gì chứ?
Chẳng thể hiểu nổi mà.
Uống hết chừng năm vò rượu, Nam Diên mới miễn cưỡng tận hứng.
Cô khá kén rượu nên những loại rượu tầm thường không vào được mắt cô, mấy vò rượu này thật sự thơm ngon.
Chờ hai người đi rồi, ông chủ quán rượu mới nơm nớp lo sợ chui ra từ góc nhà, lộ ra biểu cảm vừa hưng phấn vừa đau xót.
Món áp trục của quán ông thoáng chốc đã vơi gần hết rồi đó.
Nhưng nếu Ma Quân hài lòng thì về sau có thể đi ngang Ma Vực rồi ha ha ha ha...
Sauk hi uống rượu, tính tình Nam Diên tốt hơn hẳn, tiếng ồn ào và mùi lạ trong chợ đã có thể chịu đựng rồi.
Hơn nữa A Thanh hiểu chuyện chủ động thay cô ngăn cản ma tu tới gần.
Phục vụ tri kỷ chu đáo như thế khiến Nam Diên sinh ra ý tưởng kết nạp đàn em.
Nhưng cô nhớ tới những lời khi người này say rượu nói, sau đó chắc là hắn muốn đi tìm người trong lòng.
Nghĩ đến đàn em dìu già dắt trẻ, Nam Diên cảm thấy thôi bỏ đi.
- Thị trường giao dịch vừa rồi rất hỗn tạp, hay là Diên đại nhân ở đây chờ ta một lát nhé.
Không đợi Nam Diên từ chối, A Thanh đã chạy mất.
Nam Diên nhìn bóng dáng người nọ, cảm thấy tấm lưng kia rất đẹp.
Có lẽ đây là một trong những người mà cô không cần phân biệt thanh âm, chỉ nhìn dáng người là có thể nhớ kỹ.
Đến nỗi gương mặt thì cô rất hiếm khi nhớ mặt người ta.
A Thanh là một ngoại lệ.
A Thanh đã chết, cô tìm không thấy một vật nhỏ độc đáo như hắn nữa rồi.
Nam Diên chán nản nhìn kẻ đến người đi trên đường, cảm thấy đường phố nơi này ngoại trừ việc dơ một chút hôi một chút, diện mạo ma tu hơi xấu một chút, thô bạo hung tàn một chút thì không khác nơi khác là bao.
Cô thấy có ma tu bán hoa đăng ven đường, bán bánh bao hỗn độn ...
Hơi thở cuộc sống nhộn nhịp.
A Thanh cũng không để Nam Diên chờ lâu lắm, chỉ chốc lát sau hắn kéo một chiếc xe xa hoa chạy đến.
Chiếc xe kia dùng bốn con ma lang hai cánh kéo xe, mỗi một con ma lang hai cánh đều cao lớn uy mãnh.
Xe càng tới gần thì Nam Diên càng cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn sang.
Nam Diên cảm thấy ánh mắt những người này có gì đó kỳ quái, nhưng còn chưa kịp tìm hiểu kĩ đã được A Thanh cung kính mời lên xe.
Bốn con ma lang hai cánh cao lớn uy