Chương 50: Có lẽ là ham muốn cơ thể của tôi?
Edit: Zhang
Beta: Nguyệt Phong
⋆ ⋆ ⋆
Không cần hắn nhắc nhở thì Nam Diên cũng biết đã đến nơi rồi, bởi vì tòa cung điện phía trước phát sáng quá chói lòa.
Nam Diên nói:
- Lượn một vòng phía trên cung điện kia.
A Thanh đang lái xe chợt ngừng lại, ngay sau đó mỉm cười lên tiếng:
- Được.
Thanh âm kia lộ ra sự sung sướng.
Đường đường Phệ huyết Ma quân của Ma cung, sao có thể vì người khác mà lái xe đi xung quanh nơi ở, bình thường chim và thú cũng không dám đi ngang phía trên Ma cung, huống chi là người sống.
Nhưng hai người trên xe, một người nói một người làm, vậy mà không ai cảm thấy không đúng.
Bốn con Ma Lang hai cánh kéo xe vững vàng vòng quanh phía trên Ma cung, Nam Diên thì ngồi trên xe, ngắm nhìn Ma cung phía dưới với 360 độ không góc chết.
Sau đó, càng xem càng thích.
Chờ đến khi ngắm đã rồi, Ma Lang hai cánh mới kéo chiếc xe sang trọng ở giữa không trung lượn một cái rồi đáp xuống đất.
A Thanh vén màn xe lên, duỗi tay đỡ lấy nữ nhân trong xe.
Nam Diên yên lặng nhìn hắn một cái, một tay ôm Tiểu Đường, một tay đặt trên tay áo hắn.
A Thanh vốn mím môi chợt thả lỏng, rồi chậm rãi cong lên một đường thật nhỏ.
- Diên đại nhân, ta chỉ có thể đưa người đến nơi này.
Nam Diên gật gật đầu, ném cho hắn một nắm ma tinh:
- Ngươi đã chở ta đi, cho ngươi.
- Diên đại nhân ra tay thật là rộng rãi.
A Thanh nhìn cô cười, ánh mắt ôn hòa, thanh âm trầm thấp ôn nhu:
- Chúc ước mong của Diên đại nhân thành sự thật.
Nói xong, hắn nhảy lên trên lưng Ma Lang hai cánh, nhìn Nam Diên chăm chú rồi sau đó lái xe đi xa.
Hư Tiểu Đường nhìn chiếc xe Ma Lang đã bay xa, cảm khái nói:
- Không ngờ Ma Vực cũng có ma tu nhiệt tình như vậy.
Nó cảm thấy cực kỳ xấu hổ, ban đầu nó muốn giết đối phương diệt khẩu cơ đấy.
Nam Diên sờ soạng lông của nó, đột nhiên nói:
- Cậu vẫn còn non lắm.
Vẻ mặt Hư Tiểu Đường sững sờ:
- Gì?
Ý gì thế? Chẳng lẽ nó nói không đúng, không phải ma tu này tốt bụng mà là có mưu đồ gây rối?
Nhưng gã ma tu này cho bọn họ đi nhờ xe cả một đêm, tự mình tiễn bọn họ đến bên ngoài ma cung của Phệ huyết Ma quân, đến nơi thì đi, chẳng lẽ không phải tốt bụng sao?
Nam Diên khá kiên nhẫn với thú con, vỗ cái đầu nhỏ của nó nói:
- Ở cái chợ kia, dù ta cho hắn nhiều ma tinh hơn nữa thì hắn cũng không thể tìm được một chiếc xe xa hoa như vậy. Người này che dấu tu vi và dung mạo, địa vị của hắn ở Ma Vực chẳn chắn không thấp.
Hư Tiểu Đường khó hiểu:
- Vậy vì sao hắn vẫn luôn lấy lòng Diên Diên?
Nam Diên dừng một chút, suy nghĩ một hồi rồi phun ra một câu:
- Có lẽ là ham muốn cơ thể của tôi chăng?
Hư Tiểu Đường: Ý!
Hư Tiểu Đường lập tức xù lông:
- Diên Diên, tôi sẽ đi giết cái con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga kia!
Nam Diên liếc nó:
- Ừm, đi thôi.
Hư Tiểu Đường:
- Hả?
Chẳng lẽ không nên ngăn cản nó một chút sao?
Nam Diên thản nhiên nói:
- Người có ngoại hình đẹp thì đầy đường, linh hồn thú vị ngàn dặm mới tìm được một, còn tôi thì ngược lại, linh hồn của tôi chả có gì thu hút cả, nhưng cơ thể này ngàn dặm mới tìm được một. Nếu thân thể này bị ai đó thèm muốn thì tôi cũng không thấy lạ.
Cô cũng nguyện ý lợi dụng cơ thể này của mình để công việc thuận lợi hơn, ví dụ như dùng cơ thể này gây chú ý với Phệ huyết Ma quân kia.
Gần quan được ban lộc, giết người cũng phải giành đầu tiên.
Hư Tiểu Đường không còn lời nào để nói, Diên Diên thật hiểu rõ bản thân mình.
Nam Diên ôm Tiểu Đường đi về phía trước, ai ngờ đi một hồi lại không có đường.
Mặc dù đã bay vòng quanh ma cung vài vòng, nhưng xe nhất định phải tìm một nơi rộng rãi để đáp đất, cho nên để đến cổng lớn ma cung thì cô cần phải đi bộ một đoạn.
Nhưng không ngờ trên con đường đi tới cổng chính Ma cung lại đầy ắp người, tất cả đều là nữ nhân.
Liếc mắt nhìn thấy chỉ toàn đầu người, giống như có vô số con kiến bu lại một chỗ.
Trước đó chỉ lo ngắm nhìn Ma cung xinh đẹp, không có chú ý bên ngoài Ma cung, cũng không biết những người này tụ tập ở đây từ lúc nào.
Càng đáng sợ hơn là bốn phương tám hướng còn có dòng người ùn ùn