Sau khi đạo diễn nói xong lời này.
Trợ lý đạo diễn ở bên cạnh liên tục ho khan.
Huých huých khuỷu tay đạo diễn, nhắc nhở ông ấy.
Lúc này, đạo diễn thoát khỏi cảm xúc của mình.
Cảm xúc nôn nóng hòa hoãn hơn không ít.
Nhìn Ninh Dã, lại nhìn Nam Nhiễm.
Mở miệng,
"Tôi đương nhiên không phải đang nói Ninh Dã của chúng ta không bằng heo chó, ý của tôi là, Ninh Dã của chúng ta nổi như vậy, có nhân khí như vậy.
Sao cô có thể thờ ơ được chứ?"
Tiếng nói vừa dứt.
Ninh Dã liền duỗi tay đè lại vai đạo diễn.
Không biết tại sao.
Vừa nghe đạo diễn nói chuyện, hắn liền có chút choáng đầu.
"Tôi nghỉ ngơi một lát, nghỉ ngơi một lát."
Nụ cười đẹp trai ngời ngời trên mặt Ninh Dã sắp duy trì không nổi.
Tuy biết đạo diễn này là bị Nam Nhiễm chọc tức, là có lòng tốt, cũng không có ý muốn châm chọc hắn.
Nhưng, tại sao càng nghe, lại càng hụt hẫng chứ?
Thế nên Ninh Dã ép bản thân hồi tưởng lại nửa đời trước của mình một lần.
Xác định mình, thật sự thật sự không quen biết đạo diễn này.
Nam Nhiễm xoay người đi về hướng toilet.
Những người này thực ồn ào.
Cũng không biết bọn họ đang cãi cái gì nữa.
Bàn tay trắng nõn nhấc làn váy.
Lộc cộc.
Tiếng giày cao gót cực kỳ rõ ràng.
Lúc sắp đi đến toilet.
Bỗng nhiên nghe được thanh âm tràn đầy giận dữ của một người phụ nữ.
Chắc là do quá tức giận.
Nên thanh âm trở nên bén nhọn hơn.
"Cái gì?
Để hắn chạy?
Kịch bản của tôi đâu?"
Cô gái dường như đang gọi điện thoại.
Nam Nhiễm vừa rẽ đường, liền thấy được Tô Tình.
Tô Tình mặc một thân váy đen, trước lồi sau vểnh, phập phồng quyến rũ, cực kỳ phong tình vạn chủng.
Chỉ là vẻ mặt hiện tại, rất giống một người đàn bà đanh đá.
Nam Nhiễm nhấc làn váy trắng, nhìn lướt qua, tiếp tục đi về hướng WC.
Vì Tô Tình đưa lưng về phía vách tường, nên không thấy được Nam Nhiễm xuất hiện.
Cô ta tức giận vội vàng mở miệng
"Tôi mặc kệ!
Bộ thứ ba của 《 Ma Chi Tử 》, tôi nhất định phải có được.
Một tên viết kịch bản nghèo hèn, có gì mà khó thu phục?
Tôi cho anh một tuần thời gian.
Nếu không lấy được kịch bản, tôi cho anh đẹp mặt!"
Vừa nói xong.
Bốp!
Di động đập lên tường.
Chia năm xẻ bảy rơi trên mặt đất.
Nam Nhiễm vốn dĩ đang định đi toilet.
Nhưng lúc nghe được cái
tên 《 Ma Chi Tử 》 này.
Cảm thấy quen tai.
Tiểu Hắc Long lập tức nói,
【 Ký chủ, 《Ma Chi Tử》 là cái mà Nguyễn Mặc nhà cô viết đó. 】
Vừa nói xong,
Cô dừng chân.
Ánh mắt đen nhánh, nhìn Tô Tình vẫn đang tức giận kia.
Tô Tình đỡ tường.
Ngực phập phồng.
Gọi điện thoại xong, vừa quay đầu liền thấy Nam Nhiễm với một thân váy lụa trắng.
Bộ dạng này của Nam Nhiễm, cùng khuôn mặt tinh xảo và tư thái hờ hững kia.
Phảng phất như một vị công chúa cao quý thời cổ đại.
Trong mắt Tô Tình hiện lên vẻ chán ghét.
"Vận khí hôm nay, thật đúng là tệ đến tận cùng.
Luôn có người chướng mắt, lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình."
Vừa nói, vừa đi thoáng qua bên cạnh Nam Nhiễm.
Chỉ là, vừa mới đi được hai bước.
Đã bị người ta giữ tay, kéo trở về.
Đè lên tường.
Ban đầu Tô Tình còn chưa kịp phản ứng.
Sau đó, không thể tưởng tượng được mà trừng lớn mắt.
"Nam Nhiễm, cô dám?"
Nam Nhiễm duỗi tay, bóp miệng cô ta.
Bĩu môi, nhẹ nhàng bâng quơ,
"Chuyện tôi dám làm, không chỉ có vậy thôi đâu."
Vừa nói, vừa kéo Tô Tình vào WC.
Tô Tình ẩn ẩn đã nhận ra nguy hiểm.
"Nam Nhiễm! Cô biết tôi là ai không?
Cô dám động đến tôi, tôi muốn cho cô thân bại danh liệt! ····· ưm"