Editor: Howaito Sakura
Hắn nhìn thấy nàng toàn thân chật vật.
Nam Nhiễm nâng tay phải, đặt vòng nguyệt quế lên đầu Tây Nặc, nàng tựa đầu vào vai hắn. Váy bị gió thổi bay, tóc tai tán loạn, dáng người hoàn mỹ được phô bày ra toàn bộ.
Thật sự khiến mỹ nhân ngư thiện lương là nàng đây mệt muốn chết.
Khi hắn lấy vòng nguyệt quế từ trên đỉnh đầu xuống, nhìn rõ là thứ gì, tầm mắt của hắn rơi trên người nàng.
"Ngươi làm sao có được?"
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn: "Tự nhiên có được thôi."
Nói xong, nàng dời tầm mắt.
Tây Nặc cầm lấy vòng nguyệt quế, vuốt ve trong tay. Ngón tay thon dài từng chút vẽ bên ngoài hạt châu màu xanh lục nhạt kia. Đôi môi mỏng hờ hững nói:
"Giao nhân, nổi tiếng giảo hoạt."
Nam Nhiễm thờ ơ.
Hắn nói tiếp: "Trời sinh tính tàn nhẫn, bạo ngược thích giết, ngay cả đạo lữ cũng không buông tha."
Nàng giống như không nghe thấy gì.
Tiểu Hắc Long không nhịn được, nhỏ giọng nhắc nhở: "Kí chủ, ngài là một giao nhân. Không phải mỹ nhân ngư."
Nam Nhiễm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tây Nặc.
"Ta là mỹ nhân ngư."
Tiểu Hắc Long: [..]
Cũng không biết kí chủ rốt cuộc chấp nhất cái gì, vì sao phải thích làm mỹ nhân ngư như vậy.
Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp vì chạy mà trở nên phiếm hồng của nàng. Nàng nghiêm túc sửa lời nói của hắn. Hắn sửng sốt:
"Mỹ nhân ngư?"
Nam Nhiễm thản nhiên gật đầu.
Đôi môi mỏng của Tây Nặc bỗng nhiên hiện một độ cong nhỏ, thế nhưng rất nhanh khôi phục bộ dạng lạnh như băng. Hắn thưởng thức con ốc vàng trong tay mình.
"Hóa ra mỹ nhân ngư cũng sinh ra ốc biển. Là ta nông cạn rồi."
Nàng đưa tay, muốn lấy lại ốc biển của mình, nói: "Chuyện ngươi không biết còn có rất nhiều."
Nàng nói xong, cầm lấy ốc biển, muốn lấy lại nhưng không thành công. Nàng trừng mắt với người trước mặt, dùng sức giật.
Tiểu Hắc Long:
Nam Nhiễm tiếp tục dừng sức, đảo mắt liền ngất xỉu, thân thể ngã xuống. Trước khi nàng rơi xuống đất, Tây Nặc đã đỡ dược. Hắn thu hồi ốc biển, cầm bàn tay nhuốm máu của nàng