Tiểu Hắc Long ủy khuất.
Nó muốn cọ cọ đầu vào người Tây Nặc.
Kết quả, vừa rướn cổ về phía trước, đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tây Nặc.
Tiểu Hắc Long khựng lại, mất hết can đảm.
Ngồi xổm trên mặt đất và lại gào khóc.
Vừa khóc vừa nhìn xem sắc mặt của Tây Nặc.
Kết quả tiếng sấm to tiếng mưa nhỏ, tiếng khóc càng ngày càng nhỏ.
Rồi dừng lại.
Nó ngồi dưới đất, ủ rũ, cánh rũ xuống.
Mặt Tây Nặc không biểu cảm, cụp mắt xuống, nhìn vào sợi xích trên chân nó.
"Trở về."
Tiểu hắc long miễn cưỡng đứng lên.
Dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tây Nặc.
"Ô ô ô!"
Người phải báo thù cho ta!
Tây Nặc lạnh lùng nói.
"Bị một người đùa giỡn, còn không biết xấu hổ nói báo thù."
Tiểu hắc long nhất thời lại ứa nước mắt.
Nói đến chỗ thương tâm của nó.
Nó vốn nên ở trên đảo cùng những con rồng khác.
Nhưng mười mấy năm trước bị một tiềng còi lừa đi.
Sau đó, nó bị nhân loại kia nhốt, nếu nó không nghe lời sẽ đánh nó.
Nó cũng không có cách nào bay trở về đảo.
Tây Nặc thấy bộ dáng đau lòng rũ cánh của nó.
Cuối cùng, bước hai bước về phía trước.
Chân đạp lên trên dây xích.
Trong nháy mắt, sợi xích kia liền biến thành bột phấn tiêu tán sạch sẽ.
Cuối cùng Tiểu Hắc Long đặt cái đầu to của mình lên trên cổ Tây Nặc.
Khóc một trận.
"Ô ô ô ô ô ô ô.."
A a, ô ô ô ô ô~~~~~~
Lần này, Tây Nặc lại không tránh ra.
Mặc cho nó khóc.
Chờ nó khóc đủ rồi.
Tây Nặc lạnh lùng nói.
"Trở về."
Tiểu Hắc Long gật đầu.
Tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.
Cũng không ủ rũ như lúc trước nữa.
Sợi xích buộc trên chân nó cũng đã bị đứt.
Nó lắc lư trái phải, vẫy cánh, trông vô cùng vui vẻ.
Tây Nặc nhìn xuống.
Nhìn quần áo trên người mình.
Hắn khẽ nhíu mày.
Trong nháy mắt đã đổi bộ đồ màu đen đi.
Thay vào đó là một bộ đồ sạch sẽ giống y chang bộ được mặc trên người.
Tiểu hắc long đã sớm quen với dáng vẻ chê bai nó của Tây Nặc.
Lúc tiểu hắc long chuẩn bị rời đi.
Nó dường như nhớ ra chuyện gì đó.
Đứng tại chỗ, giương mắt, lại khóc