Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 178


trước sau

Nam Nhiễm nhớ lại chuyện lúc nãy.

Sau đó, trả lời một cách thản nhiên.

"Quá hưng phấn, ta quên cả bị đau."

Hệ thống im lặng.

Thì ra còn có chuyện như vậy.

Tây Nặc nhìn thấy sắc mặt nàng có chút trắng bệch, chân mày cau lại.

Lực nắm tay nàng hơi nới lỏng một chút.

Sau đó, không giao động nói.

"Bị thương?"

Nam Nhiễm liếc thợ săn rồng đang nằm trên mặt đất một cái.

Ba giây sau, nàng gật đầu.

Đi cùng với hành động gật đầu của nàng.

Một lần nữa, toàn trường yên tĩnh.

Nàng bị thương?

Nàng bị thương ở đâu?

Nàng đánh thợ săn rồng một trận, thiếu chút nữa là giết chết người ta.

Người ta vừa định trả đũa, thì Tây Nặc đã xuất hiện.

Nàng còn không biết xấu hổ nói mình bị thương?

A, phải, có thể là vì không giết chết thợ săn rồng nên tinh thần người ta bị tổn thương.

Ánh nắng ban mai chiếu vào người Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm ôm lấy Tây Nặc.

Nhắm mắt lại.

Cảm nhận được khí tức lành lạnh từ trên người hắn truyền tới.

Ừm, rất thoải mái.

Tây Nặc nhìn nàng nhắm mắt lại, lông mi khẽ run trong ngực hắn.

Giao nhân nhỏ này, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, chưa từng xuất hiện dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy.

Ánh mắt của Tây Nặc lại rơi trên người thợ săn rồng.

Khí tức quanh người hắn, càng thêm lạnh như băng.

Thợ săn rồng từ dưới đất bò dậy.

Nắm chặt đại đao trên tay.

Mắt hắn ta híp lại, không chút khách khí quan sát Tây Nặc.

Sau đó mở miệng nói.

"Không hổ là thủ lĩnh Long tốc."

Chiếc nguyệt quế trên tay Tây Nặc lúc nãy đã biến mất.

Thay vào đó, hắn phất tay áo một cái, một lực lượng cường đại bắn ra.

Thanh kiếm gãy trên mặt đất của Ba Đặc trực tiếp phi thẳng về phía ngực thợ săn rồng.

Kiếm còn chưa đến gần, thợ săn rồng đã bị khí tức của hắn gây thương tích.

Phun ra một ngụm máu.

Khi thanh kiếm sắp đâm vào.

Thì toàn thân thợ săn rồng tỏa ra một cỗ ánh sáng màu xanh nhạt.

Bao bọc cả người hắn ta.

Che chở hắn ta.

Thợ săn rồng thấy cảnh này, hắn ta cười nhạt.

Dường như đã sớm biết kết quả.

Tay cầm đại đao từng bước từng bước đi tới phía Tây Nặc.

U ám nói.

"Đáng tiếc.

Ta được thần rừng chọn trúng.

Cho dù người nào muốn giết ta, thì lực lượng

của thần rừng cũng sẽ bảo vệ ta."

Vừa nói, thợ săn rồng vừa hít sâu một hơi.

"Ta đã tìm người tám năm rồi."

Nhắm mắt lại, hít thở tận hưởng khoảnh khắc này.

Tám năm.

Vì trở thành một thợ săn rồng mạnh nhất.

Vì đánh bại kẻ trong lời đồn này.

Hắn ta đã không ngừng tìm kiếm.

Cuối cùng, hắn ta khổ sở tìm kiếm lâu như vậy.

Ông trời cũng không phụ lòng người.

Hắn ta đã tìm được.

Hôm nay, chỉ cần ở trước mặt những người này, giết chết Tây Nặc.

Vậy hắn ta, sẽ trở thành người mạnh nhất nơi đây.

Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì.

Hắn ta cũng sẽ được ghi vào sử sách.

Vì phần vinh quang này, hắn ta đã cố gắng tám năm.

Lúc này, Ba Đặc luôn im lặng bỗng mở miệng nói.

"Thợ săn rồng, đừng quên ước định của chúng ta."

Thợ săn rồng lau sạch máu trên mặt, trên râu cũng dính ít máu, tí tách nhỏ xuống đất.

Bây giờ nhìn hắn ta trông vô cùng đáng sợ.

Hắn ta cười nhạt.

"Ước định gì?

Ngươi cũng không phải hoàng đế Thái Dương quốc, không có tư cách ra lệnh cho ta."

Ba Đặc nghe nói như vậy cũng đã biết, mình bị đùa giỡn.

Sắc mặt hắn ta xanh mét, mặt mũi của hắn ta ở trước mặt binh lính của mình đều mất hết.

Hắn ta lập tức nắm chặt nắm đấm.

Nhưng mà, không thể làm gì.

Sự chú ý của thợ săn rồng lại dời về phía Tây Nặc.

Hắn ta bước tới gần một bước, là có thể cảm nhận được khí tức trên người Tây Nặc càng mạnh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện