Hắn hơi khom người, ôm Nam Nhiễm.
Đi vào trong sơn động.
Sơn động này nhìn từ bên ngoài giống như một ngọn núi, không hề thấy bất kỳ cửa vào trong núi nào.
Nhưng khi tới gần, trong nháy mắt, hai người đã ở trong núi.
Giống như ảo thuật vậy.
Khi vào bên trong.
Đáng lẽ bên trong hẳn là tối thui, nhưng bây giờ lại sáng giống như ban ngày vậy.
Khiến người ta không mở mắt ra được.
Dõi mắt nhìn lại, là từng chồng từng chồng dạ minh châu lớn bằng bàn tay, giống như ngọn núi nhỏ vậy.
Chất thành đống ở mọi ngóc ngách.
Không chỉ có dạ minh châu, ở trên vách tường, trên mặt đất cũng được khảm tất cả các loại trân châu đá quý.
Chói tới khiến cho người ta không thể mở mắt được.
Nếu nói về phong cách trang trí của nơi này.
Vậy cũng chỉ có thể hình dung bằng một từ, tục.
Thô tục.
Không có một chút
Tất cả đều là dây truyền trân châu, kim cương lớn, đá quý khảm nạm tạo thành một ngai vàng.
Vân vân các loại.
Tùy tiện đá một cái dưới chân, cũng là một viên lam ngọc.
Cái này gọi là thô tục mà tao nhã.
Nhìn vào nơi nay.
Nam Nhiễm khẽ mở mắt, giống như là mở ra cánh cửa của thế giới mới vậy.
Oa, viên kim cường trông như vô dùng này, để ở đây có thể sáng hơn.
Viên trân châu lớn này đặt ở đây, đúng là trông rất đẹp.
Giao nhân đi một bước đều đau vào cốt tủy, lúc này giống như là không cảm giác được đau đớn nữa vậy.
Trực tiếp từ trên người Tây Nặc nhảy xuống.
Đi xung quanh nhìn.
Đi tới rồi lại dừng lại nhìn một chút, định đem viên dạ minh châu lớn treo ở trên tường kia bỏ túi mang đi.
Hệ thống nhìn bộ dạng không còn chút tiền đồ nào của ký chủ, che mặt.
[Ký chủ, chân ngài không đau sao? ]
Nam Nhiễm nhìn về phía viên dạ minh châu kia đừng nhìn nửa ngày.
"Viên châu này thật lớn.
Phải mang đi."
Cũng không biết lời này của nàng là nói với hệ thổng hay là tự mình lẩm bẩm.
Hệ thống cũng cảm thấy thần kì.
Hóa ra dạ minh châu không những có thể tỏa sáng, mà còn có thể làm giảm đau.
Khi Nam Nhiễm thành công lấy được viên dạ minh châu kia từ trên tường xuống.
Ôm vào trong ngực.
Tây Nặc lãnh đạm mở miêng.
"Gấp cái gì, đều là