Hệ thống thán phục một tiếng.
Nó ở cùng với ký chủ lâu như vậy.
Đôi khi cùng không thể bắt kịp mạch não của ký chủ.
Nhưng dạ minh châu thật sự rất lợi hại.
Từ lúc mới bắt đầu, đều có thể đoán chính xác được tâm tư của Nam Nhiễm.
Cho dù nàng làm gì, dường như hắn cũng không ngạc nhiên.
Ký chủ đánh chết cúng không chịu sinh dạ minh châu nhỏ.
Vài ba lời, liền bị dao động.
Thật không hổ là dạ minh châu.
Hệ thống tặc lưỡi.
Chẳng qua sau đó Tây Nặc cũng không đề cập tới, không tiếp tục nói chuyện này nữa.
Mà ở trong sơn đông này nhìn Nam Nhiễm đếm dạ minh châu.
Cứ như thế này, hai người có thể ở bên nhau đến thiên hoang địa lão.
Phá vỡ sự yên tĩnh này.
Là tiếng đập cánh của tiểu hắc long.
Em trai của Tây Nặc, Mã Tạp.
Mã Tạp ném thợ săn rồng xuống biển.
Sau đó quay trở lại tìm hắn.
Kết quả ở khu rừng đó nó tìm kiếm rất lâu cũng không tìm thấy người.
Sau đó đi một vòng một vòng, thì tới cửa sơn động này.
Mã Tạp đứng ở trên tảng đá bên ngoài, vừa đập cánh vừa rống.
"Hống hống hống!"
Anh! Anh! Anh!
Gào xong, nó liền vẫy cánh bay xung quanh hai vòng.
Cũng không biết Mã Tạp đã bay vòng quanh đó bao lâu.
Gọi anh mình bao lâu, thì mới thấy hắn đi ra.
Mã Tạp đập cánh, ánh mắt sáng lên.
"Hống hống!"
Đặt chân xuống đất, chạy về phía anh mình.
Muốn ôm một cái.
Kết quả, Tây Nặc ấn đầu của Mã Tạp một cái.
Để chó nó dừng lại cách mình một sải tay, dừng lại.
"Hống hống hống."
Ta thấy ngươi ôm chị dâu.
Tại sao không ôm ta?
Ta là em trai ngươi.
Thấy dáng vẻ ủy khuất của Mã Tạp.
Tây Nặc bất vi sở động.
"Ngươi có thể tìm cho mình một cái.'
Hai anh em đang trò chuyện với nhau.
Âm thanh đập tường truyền tới.
Tây Nặc quay đầu nhìn.
Xoay người đi vào bên trong.
Rất nhanh lại đi ra.
Chẳng qua lần này, còn có Nam Nhiễm bên cạnh.
Nam Nhiễm mặc đồ xanh,
Sợi tóc lay động như rong biển vậy.
Trong tay nàng còn cầm một dạ minh châu nhỏ.
Vừa nãy cũng không phải nàng gõ tường.