Tiểu Đào vẫn luôn ở bên cạnh nguyên thân, nhưng chưa bao giờ thấy cảnh này? Sợ tới mức trốn sau Nam Nhiễm không dám ra xem. Liên tục rót trà cho Nam Nhiễm, lau mồ hôi cho nàng. Chờ cho đến khi Nam Nhiễm nghỉ ngơi xong mới nhỏ giọng hỏi:
"Tiểu thư, hắn, hắn, người, người.."
Tiểu Đào ấp úng, một lúc lâu cũng không biết rằng mình muốn nói gì.
Nam Nhiễm đành mở miệng nói:
"Ngươi đi ra ngoài trước đi."
Tiểu Đâò gật đầu nói:
"Vâng, thưa tiểu thư."
Tất nhiên, Tiểu Đào nguyện ý tránh xa con người đang có chút khó xử kia.
Rất nhanh sau đó, cánh cửa được đóng lại ngay lập tức.
Nam Nhiễm tiếp tục uống trà.
Đường Khô ngồi ở gường nhắm mắt bắt đầu tu luyện. Hắn sửa sang, ngồi tu luyện chữa trị từ hoàng hôn đến đêm khuya.
Còn Nam Nhiễm ngồi trên ghế đã ăn hết giỏ trái cây thứ bảy.
Hắn mặc áo trắng cùng với mái tóc màu đen đang xõa xuống hai bên vai. Đôi mắt rũ xuống, người như một cỗ máy lười biếng, còn tưởng rằng vị đại tiên này đang suy nghĩ vấn đề gì đó rất nghiêm trọng.
Chỉ thấy rằng, Nam Nhiễm đang dơ bàn tay trắng nõn mảnh khảnh gần cái giỏ hoa quả ở bên cánh, kéo nhẹ về trước mặt. Sau đó đem sự quyến rũ ở bên trong đưa tay ra chạm vào trái cây, rồi cầm trong tay cắn một cái.
Trên mặt có dính một hột.
Thế giới trái cây thật sự cũng không tồi lắm.
Ở bên ngoài, Tiểu Đào đang đợi ở cửa đê bưng giỏ trái cây thứ tám vào. Chỉ cần tiểu thư gọi nàng vào, nàng lập tức sẽ đi vào đưa cho tiểu thư ăn.
Gần đây, tiểu thư có chút buồn bực. Thật khó khăn để ăn một thứ gì đó, nàng vui mừng còn không kịp nên khi tiểu thư ăn nhiều thì không thể ghét bỏ cho được. Thậm chí còn thấy rằng nên ăn nhiều một chút.
Đêm khuya thanh vắng.
Ánh trăng ở trên bầu trời chiếu ánh sáng nhạt nhòa vào trong phòng giống như làn sương trắng vậy.
Mà trong phòng bây giờ.
Vẫn có một người đang một mực ngồi trên giường tu luyện, tựa hồ nó sắp tới thời điểm mấu chốt rồi.
Đường Khô khé nhíu