Cho tới khi một vật nào đó va vào thì mới khôi phục tinh thần lại.
Nàng run rẩy chống chân rồi đứng dậy, đưa tay lau quệt y phục hai lần. Sau đó cúi đầu xuống nhặt đồ, đưa nó cho Nam Nhiễm. Tuy người con gái kia bị bịt mắt, nhưng nàng vẫn biết rằng Nam Nhiễm làm rơi thứ gì nên việc trả lại rất là chính xác.
Hẳn đây là người dã tu luyện,
Nam Nhiễm đưa tay ra nhận lại sợi dây chuyền, nàng vốn phải rời đi. Nhìm thoáng qua người con gái kia, cuối cùng lại ngồi ở trên bậc thang, gỡ bỏ giấy bọc ngoài của đồ ăn.
Rũ mắt xuống, môi đỏ mọng, bộ dạng tản mạn nói:
"Này, đừng cầu Bồ Tát nữa, cầu ta đi."
Xem ra thứ này phải đưa lại rồi.
Người con gái định rời đi thì choáng váng, môi run rẩy nói:
"Người.."
Nam Nhiễm xé một miếng đùi gà cắn một miếng rồi nói:
"Ngươi cầu xin Bồ Tát rồi, nàng ấy không ra giúp ngươi sao?"
Tiểu Đào mắt trợn tròn nhìn tiểu thư, từ khi nào tiểu thư lại vô lễ tới vậy?
Tiểu Hắc long vội vàng mở miệng nói:
"Ký chủ à, Bồ Tát không phải người mà là thần linh, là tín ngưỡng sẽ cứu con người thoát khỏi bể khổ."
Nam Nhiễm nghe hệ thống giải thích như vậy, lại đi tới bên người phụ nữ kia. Điều đó không phải sẽ giúp nàng thoát khỏi bể khổ sao?
Môi người phụ nữ kia run rẩy nói:
"Ta, ta.."
Nàng ấy hướng mặt tới Nam Nhiễm dường như có gì đó muốn nói nhưng lại thôi. Rõ ràng không thể nhìn thấy ánh mắt của nàng ấy, nhưng Tiểu Đào lại có thể cảm thấy rồi người phụ nữ nghèo túng này đang rất hy vọng.
Nam Nhiễm cắn thêm một miếng đùi gà nghi hoặc hỏi:
"Không cần ư?"
Người phụ nữ kia quỳ gối xuống, rất lâu không cử động gì. Nam Nhiễm ăn đùi gà xong người phụ nữ kia quyết không làm gì cả.
Nam Nhiễm rũ mắt xuống rồi vỗ tay.
Sau đó chống một tay lên tưởng nói:
"Đi thôi."
Tiểu Đào xách túi lớn túi nhỏ lên tiếng trả lời:
"Vâng ạ."
Sắp rời khỏi đây thì cuối cùng cũng nghe giọng của người phụ nữ run rẩy nói:
"Cầu xin người hãy suy xét!"
Nói xong lập tức quỳ gối xuống gõ đầu bai cái vào người Nam Nhiễm.
Tùng, tùng, tùng.
Thật trịnh trọng.
Hành động đó đã thu hút rất người xunh quanh chụm vào xem.
Nam Nhiễm dựa vào tường, nhìn bên ngoài tựa như nàng đang bị thiêu đốt vậy. Vẫy tay gọi người phụ nữ kia lại:
"Lại đây nào."
Người phụ nữ lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, có lẽ do quỳ gối nên chân khá là run rẩy. Nam Nhiễm ra hiệu nói:
"Mang