Nhưng mà nàng và nữ nhân kia có chút giống nhau.
Sau đó, Đường Khô dời ánh mắt sang chỗ khác.
Rơi ly rượu xuống.
Đường Khô thoáng dừng lại vì bị hai cha con bắt gặp.
Sau khi yến tiệc diễn ra, họ đại khái cũng hiểu thêm về Đường Khô.
Hắn tính lạnh lùng, trừ khi hắn hứng thú với thứ gì đó mới nhìn quá hai lần.
Môi hồng phấn của Nam Lăng cười tươi tắn, mục đích của nàng đã đạt được.
Nàng nhắc nhở với cha mình
"Phụ thân cũng không được quên."
Cha nàng bất đắc dĩ
"Nhớ, nhớ."
Trông cô như không thể kìm được.
Khi nghe được đáp án này Nam Lăng mới cao hứng về chỗ ngồi của mình.
Vừa mới ngồi xuống thì "Lạch cạch."
Chén trà không cẩn thận đã bị ném xuống đất.
"..."
Nam Lăng hét lên, né tránh sang một bên.
Bởi vì động tác này của nàng, một lần nữa nàng lại hấp dẫn chú ý của mọi người.
Cha nàng bất đắc dĩ nói "Con nhìn con xem. Mỗi ngày đều gặp chuyện rắc rối khiến người ta không thể nào yên lòng được."
Đường Khô lên tiếng "Ừ."
Con ngươi đen láy lướt nhìn, theo đó, ánh mắt hắn dừng lại.
Trong nháy mắt bị chỗ kia hấp dẫn, con người từ không có chút gợn sóng nào, trong nháy mắt đã nổi lên dao động.
Đôi mắt ấy nhìn qua người diện y phục màu trắng kia.
Ngón tay thon dài thoáng nắm chặt lại. Nam Nhiễm cảm giác được có người nhìn mình chăm chú nên ngẩng đầu nhìn sang. Hai người đối mặt với nhau. Nam Nhiễm nhíu mày lại nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Những vết bầm tím đã mất đi, có lẽ nó đã được chữa lành.
Thống Tử thì thầm, "Ký chủ, đừng nói rằng cô chưa từng thấy hắn."
Nam Nhiễm ngừng ăn bánh đậu xanh.
Tiểu đào ngồi xổm người xuống bên cạnh, không ngừng lau tay cho tiểu thư mình rồi nhỏ giọng nói, "Tiểu thư, chúng ta nên ăn ít lại thôi! Ở đây toàn là những công tử, thiếu gia nhìn không đó."
Về sau tiểu thư còn phải lấy chồng. Nếu như để người khác thấy cô ăn quá nhiều thì không gả được phải làm sao?
Tuy tiểu Đào là một nha hoàn nhưng lại có tấm lòng của một người mẹ. Chuyện này thật sầu não.
Tiểu Đào nhịn không được nghĩ kế cho