Ngay lập tức, thân thể Đường Khô cứng ngắc.
Nữ nhân này như vậy là thích hắn sao?
Cô ấy không che đậy gì mà chạy tới ôm hắn.
Sự thận trọng của một thiếu nữ cũng không hề có.
Hắn nghĩ như vậy, sau đó, nhấp nháy môi chậm rãi đưa tay ôm lấy cô vào trong ngực.
Sau khi ôm, môi mỏng nhạt của Đường Khô cong lên.
Trong đầu nghĩ tới những chuyện đêm qua. Cô cũng ôm hắn như thế.
Chỉ là lúc đó ở trên giường.
Nam nhiễm chợt ngẩng đầu nhìn hắn:
"Sáng hôm nay thế nào?"
Đường Khô và cô đưa mắt nhìn nhau, giọng nói lạnh như băng:
"Công việc bận rộn."
Lúc nói những lời này cũng không biết anh đang suy nghĩ gì mà tai đều đỏ lên nhưng trên mặt vẫn là vẻ điềm đạm đàng hoàng, chững chạc.
Nam Nhiễm dựa đầu vào ngực hắn, lấy tay chạm vào tay hắn.
Thật buốt lạnh.
Ừm, hắn khôi phục lại tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
Bắt đầu thầm thì: "Nàng ở đây sao?"
Đường Khô bị cô kéo tay lại.
Trong mắt cô ấy không biết lóe lên tia xấu hổ hay bực mình gì nữa.
Làm sao người phụ nữ này có thể thản nhiên kéo tay một người đàn ông như vậy?
Nghe được câu hỏi của cô, Đường Khô hơi nhắp môi lại. Cô ấy muốn làm gì? Là muốn tìm đến hắn sao? Chung quanh đều là thủ vệ. Nàng không có tu vi thì làm sao mà vào được..
Hôm nay hắn điều tất cả các thủ vệ đi.
Nhưng cô vì sao lại không đến?
Đường Khô cảm thấy kỳ lạ, chưa bao giờ cảm thấy xoắn xuýt như vậy.
【 Ký chủ, hắn cho cô tấm bản đồ với dấu khoanh đỏ một nơi.
Không phải là chỗ ở của hắn sao?
Vậy ý của hắn là muốn cô tìm đến hắn sao? 】
Nam Nhiễm nhíu mày lại.
Nhìn viên ngọc sáng dạ minh châu.
Thì ra là hắn không có trộm đi, Nam Nhiễm cảm nhận được cơ thể lành lặn của hắn.
Cô nhắm mắt lại, thản nhiên nói:
"Về sau sẽ đến."