Editor: Howaito Sakura
Đôi mắt đen trầm lặng của Đường Khô nhìn về phương xa, thật lâu sau nghe thấy tiếng đáp không cảm xúc của y:
"Ừ."
Tần Nhất tiếp thu mệnh lệnh, hai tay ôm quyền, tư thái cung kính, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Trời càng lúc càng khuya.
Dạ yến này trước lúc khuya đã chấm dứt.
Khi Đường Khô trở lại yến hội, đoàn người Nam gia đều ở đó, chỉ không thấy mỗi Nam Nhiễm. Y xoa nhẹ ngón tay, ngẫm nghĩ.
Nàng không ở đây, có lẽ đã đi tìm y. Nhớ đến tấm bản đồ y đưa cho nàng, dù sao nàng cũng sẽ biết y ở đâu.
Nghĩ như vậy, Đường Khô nói lấy lệ vài câu liền rời đi. Sau khi rời khỏi, hắn trở về chủ trạch ốc của mình.
Tần Nhất vừa thấy chủ tử về, có chút kinh ngạc. Đường gia có thể có thành tựu như ngày hôm nay, không phải chỉ nói miệng suông. Gia chủ ngày ngày đều ở thư phòng đến tận khuya, xử lý công văn. Chủ tử là người không giỏi nói chuyện, nhưng khả năng mưu lược thật sự rất giỏi. Mà ngày hôm nay gia chủ lại không đi thư phòng, trở về nghỉ ngơi, thật sự.. có vấn đề.
Thời gian một chén tra sau, gã nghe thấy thanh âm hờ hững của gia chủ:
"Tần Nhất."
"Có thuộc ha."
"Cho thị vệ lui ra đi."
"Vâng."
Sau khi sửng sốt, gã dường như hiểu được nguyên do.
Gia chủ đang đợi Nam Nhiễm cô nương?
Cái tên này cũng là gã nghe thấy ở trên yến hội.
Nghe nói cô nương này có thiên phú cực cao, là nữ nhi của Nam gia, nhưng đáng thương cha mẹ đều đã qua đời hết. Gã cũng nghe nói cô nương này tính cách ôn nhu, sống có nguyên tắc, là nữ tử rất tốt.
Chủ tử thích, hắn cũng nhìn cô nương kia vô cùng thuận mắt.
Đêm khuya đã đến.
Đường Khô ngồi bên giường, hai bên màn giường cuộn lên. Y mặc một thân áo đen, sợi tóc màu đen rủ