Editor: Howaito Sakura
Nàng muốn hắn đáp lại cái gì?
Lại nghĩ, nàng thích hắn như vậy, nhất định cũng muốn được hắn đáp lại.
Khi nàng còn đang rối rắm, bàn dài đã nâng lên, thị nữ nối đuôi nhau mà đặt từng đĩa thức ăn lên bàn. Nam Nhiễm ngửi được mùi hương, ngược lại liền dời lực chú ý đi.
Chỉ có Đường Khô gia chủ của chúng ta còn đang suy nghĩ.
Nàng đi đến trước bàn dài, cầm lấy đũa trúc. Y mím môi, nửa ngày rốt cục mở lời:
"Ta đồng ý cho ngươi ngủ cùng với ta."
Nàng cắn một miếng bánh bao màu trắng, liếc hắn:
"Chẳng lẽ không?"
Điều này không phải hiển nhiên sao?
Nếu không nàng sao lại phải đi rất xa để tới đây ăn cơm? Chính là tính ôm dạ minh châu ngủ cùng mà.
Đường Khô nghe xong lời này, bên tai lại càng đỏ. Nữ nhân này quả nhiên vẫn luôn nhớ thương y. Không muốn uống rượu dùng bữa, lại muốn ngủ cùng y. Cảm xúc của y trở nên vô cùng phập phồng.
Nửa ngày sau, y cảm thấy vẫn nên nhắc nhở thân phận của nàng. Nàng thích y cũng được, nhưng cần phải chú ý thân phận đúng mực. Môi mỏng chậm rãi mở lời:
"Chớ quên ngươi là nữ nhi Nam gia."
Tần Nhất đứng ở cửa, nghe thấy lời nói của gia chủ, nhịn không được nhìn qua.
Rõ ràng Nam Nhiễm cô nương tay trái kéo góc áo y, tay phải lại lôi kéo y đến cái bàn trước mặt. Y không hề có ý muốn tránh thoát.
Rõ ràng là rất thích, nhưng vì sao lời nói ra lại giống như không hề thích Nam Nhiễm cô nương? Y không sợ chọc giận nàng ấy sao?
Nam Nhiễm cắn một miếng trứng tôm, nghiêng đầu nhìn dạ minh châu.
Y có lẽ đang đói bụng?
Nghĩ như vậy, nàng đưa bánh bao trong tay cho y. Ánh mắt Đường Khô rơi trên chiếc bánh bao. Nàng nhướn mày hỏi:
"Không đói bụng?"
Tần Nhất đứng ở cửa, nhìn thấy gia chủ bọn họ chậm rãi nghiêng người qua, cắn một miếng bánh bao. Vấn đề là, bánh bao kia Nam Nhiễm cô nương từng ăn qua, gia chủ còn cắn ở chỗ nàng từng