Nam Nhiễm buông mí mắt, lơ đãng lên tiếng
"Ừ"
Mái tóc đen rũ xuống.
Che nửa gương mặt nàng.
Nàng đứng dậy khỏi ghế dựa.
Đi ra ngoài.
"Chúng ta đi dạo."
Tinh Chỉ đồng ý
"Vâng"
Sau đó đi theo sau Nam Nhiễm.
Đêm lạnh như nước, thời tiết này cũng không còn nóng bức như lúc trưa.
Đi trên con đường nhỏ, càng thêm mát lạnh.
Một bên khác.
Trong thư phòng.
Tần Nhất mở phong thư ra.
Nhanh chóng quét qua một lần.
Sắc mặt ngưng trọng lên.
Ngẩng đầu nhìn về phía gia chủ.
"Gia chủ, trong thư nói, dư độc trong cơ thể ngài chậm chạp không được thanh trừ, có lẽ có liên quan tới huyết mạch Vu tộccủa ngài.
Nếu chậm chạp không giải, cứ thế mãi sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Tần Nhất quỳ một gối, hai tay ôm quyền
"Gia chủ, thuộc hạ cho rằng, hẳn nên đến Vu tộc một chuyến, có lẽ nơi đó, sẽ có cách."
Vừa thấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng của gia chủ, vẻ mặt Tần Nhất trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Đường Khô nghe xong, thật ra cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Nhàn nhạt mở miệng
"Việc này không vội."
Tiếng nói vừa dứt, bên trong thư phòng yên tĩnh.
Tần Nhất thấy gia chủ vẫn luôn không nói, cũng chưa đọc thư.
Hơn nữa, nhìn qua cũng không lạnh băng như trước kia.
Tần Nhất nghĩ tới vị tại thính đường kia
"Gia chủ đang nghĩ về Nam Nhiễm cô nương?"
Đường Khô liếc mắt về phía Tần Nhất.
Vẫn luôn nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Tần Nhất vốn dĩ là thuận miệng đoán một chút.
Ai biết gia chủ giống như còn đang chờ hắn tiếp tục nói.
Tần Nhất nghĩ nghĩ, lại mở miệng
"Thuộc hạ cảm thấy Nam Nhiễm cô nương thực sự rất để ý ngài."
Đường Khô mím mím môi, sắc mặt lạnh như băng.
"Tiếp tục"
Tần Nhất không biết rốt cuộc là gia chủ muốn nghe gì.
Chỉ phải dọc theo cái này mà nói tiếp.
"Hôm nay Nam Nhiễm cô nương ăn cơm xong vẫn chưa đi.
Nói vậy, có nghĩa là còn muốn gặp ngài."
Thần sắc Đường Khô chớp mắt thay đổi.
"Chỉ có như thế?"
Tần Nhất sửng sốt một chút.
Này còn.. không đủ sao?
Hay là, gia chủ đại nhân vẫn đang mong tiến thêm một bước?
Tần Nhất nhìn kĩ lại, gia chủ hình như, thích Nam Nhiễm cô nương.
Hắn cân nhắc.
"Nữ nhi xem trọng nhất là thanh danh.
Việc Nam