Bộ dáng linh động điềm mỹ, thời điểm đang nhìn Nam Nhiễm trong mắt còn hiện lên tia sáng.
Nam Lăng đứng dưới cây hoa đào.
Ngẩng đầu, nhìn cánh hoa đang bay trên đỉnh đầu.
Cười nhẹ giọng mở miệng
"Hoa đào già đi, rốt cuộc vẫn sẽ rơi xuống, bị hoa đào mới thay thế.
Đây là quy luật bất biến của vạn vật.
Giống như là, tỷ tỷ đã từng là đích nữ bị ta thay thế."
Nói xong câu cuối cùng, ý cười trên môi Nam Lăng cành sâu.
Nếu lúc trước đã trong sáng ngoài tối châm chọc.
Tới bước này rồi, vậy không cần phải thế nữa.
Nhìn ra được, hôm nay Nam Lăng phá lệ cao hứng.
"Nghe nói mấy ngày nay, tỷ tỷ luôn không ngừng lượn qua trước mắt gia chủ Đường gia."
Nam Lăng cầm lên một cánh anh đào, nắm chặt trong tay.
Thấp giọng mở miệng
"Cho dù là đến trước mặt thì lại có thể như thế nào đâu?
Tỷ tỷ cũng phải gả cho nam tử khác."
Tiểu Đào nghe Nam Lăng nói, ẩn ẩn có chút dự cảm bất hảo.
"Nam Lăng tiểu thư nói lời này là có ý gì?"
Nam Lăng liếc mắt qua Tiểu Đào.
Một nha hoàn mà lại không biết lớn nhỏ như vậy.
Nhưng mà, nàng ta cũng không tức giận.
Thậm chí còn cảm thấy rất vui, vì câu hỏi của nàng ấy mà giải thích.
Cười tủm tỉm
"Cha vì tỷ tỷ tìm một mối hôn sự.
Người kia tuy rằng thuộc tiểu gia tộc.
Nhưng làm người chính trực, đọc nhiều sách vở, là một quân tử khiêm tốn.
Nghe cha nói, buổi chiều ngày hôm qua người kia đã đưa sính lễ tới.
Cha vốn dĩ muốn để cho tỷ tỷ đi gặp mặt.
Có điều, tỷ tỷ không ở nhà.
Cha chỉ có thể thế tỷ tỷ mà đáp ứng."
Vừa dứt lời, Nam Lăng đi đến trước mặt Nam Nhiễm.
"Tỷ tỷ cảm thấy vui không?"
Nam Nhiễm đối mặt với nàng ta.
Con ngươi đen như mực nhìn nàng ta.
Nam Lăng cầm khăn tay, che khóe môi cười
"Mỗi lần tỷ tỷ đem những viên đan dược rác rưởi kia tới, lại còn mang bộ dạng nghĩ cho ta
Thì tâm trạng của ta khi đó giống như tỷ tỷ bây giờ vậy.
Thật sự, rất tức giận.
Dựa vào cái gì ta phải dùng đồ thừa của ngươi.
Ngươi lại dựa vào cái gì lại là người vinh quang nhất trong gia tộc?"
Nói tới đây, giọng nói Nam Lăng bén nhọn.
Sắc mặt trong nháy mắt dữ tợn.
Có điều rất nhanh, đã khôi phục bình thường.
Nam Lăng