Sau khi thu thập xong hết tất cả.
Nam Nhiễm cầm một chiếc khăn tay màu trắng chà lau sạch sẽ các ngón tay.
Tiện tay quăng luôn chiếc khăn tay kia.
Nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu
"Đi thôi."
Trong hẻm nhỏ này, từ đầu đến cuối không có ai đi ngang qua.
Có lẽ cũng có một vài người nhìn thấy, nhưng lại sợ hãi tới mức nhũn chân, vội vàng chạy mất.
Sợ bị liên lụy.
Một bên khác.
Thư phòng Đường gia.
Đường Khô ngồi trên cái ghế gỗ tơ vàng.
Trong phòng im ắng.
Tần Nhất hai tay ôm quyền.
Đầu tiên là nhìn thử sắc mặt Đường Khô, thật lâu sau mới mở miệng
"Gia chủ, Nam gia tìm một cửa hôn sự cho hai vị đích nữ. Căn cứ của bọn họ truyền ta tin tức. Đích nữ Nam gia Nam Nhiễm phải gả cho công tử thế gia Phạm Khôn. Mà đích nữ Nam gia Nam Lăng.. lại gả cho gia chủ Đường gia. Nghe nói khi tin tức này vừa truyền ra, người đến Nam gia bái phỏng gần như đạp vỡ cửa."
Nói xong, Tần Nhất cũng không dám nói gì nữa.
Lão cáo già Nam gia kia.
Thế nhưng lại dám dùng tiểu xảo để gả nữ nhi.
Nữ nhi gả nhà bọn họ không gả đi được sao?
Đặc biệt còn dùng thân phận gia chủ Nam gia để đùa nghịch này kia.
Đúng là một kẻ không thể lên được mặt bàn.
Mặt Đường Khô không có biểu tình, thật lâu sau cũng chưa nói chuyện.
Tần Nhất đứng ở bên cạnh chờ.
Một lúc sau, Đường Khô đột ngột nói một câu
"Nữ nhân kia, nàng có ý tứ gì?"
Giọng nói từ trước đến nay luôn lạnh nhạt, bây giờ lại có một tia tức giận.
Tần Nhất cứ nghĩ rằng gia chủ khẳng định là sẽ trách tội tên gia chủ Nam gia kia.
Nhưng sao lời này giống như có ý.. là nữ nhân nào đó phạm lỗi vậy?
Con ngươi đen nhánh Đường Khô hiện lên sự tức giận.
Nữ nhân kia, rõ ràng thời điểm hắn đến còn ôm hắn.
Một bộ rất thích hắn, không muốn rời xa hắn.
Nháy mắt, đã đi du hồ cùng tên Phạm Khôn kia.
Là có ý gì?
Muốn hắn làm tình nhân?
Một mặt là thích hắn đến không thể chịu được, mặt khác lại muốn cấu kết làm bậy cùng với kẻ khác.
Thật sự là chưa bao giờ gặp qua nữ nhân sớm ba chiều bốn như vậy!
Đường Khô dùng sức bóp mạnh ly trà trong tay.