Tiểu Hắc Long nhìn ký chủ ngồi trên ghế thưởng thức móng tay của mình.
Nó ngây ngô nói:
【 Ký chủ, thật ra cô vẫn rất lương thiện. 】
Không khó nghe ra được sự vui vẻ trong lời nói của Tiểu Hắc Long.
Nam Nhiễm nghe nó đột nhiên khích lệ, không chút để ý hỏi:
"Sao thấy được?"
Tiểu Hắc Long lập tức nói
【 Ký chủ, tuy cô ngoài miệng nói không cứu Tả Hàm, nhưng khi thấy cô ấy bị đám người kia bắt nạt, chật vật như vậy, cuối cùng cô vẫn cứu rồi đó thôi. 】
Tiểu Hắc Long cảm thấy ký chủ mình là loại người ngoài lạnh trong nóng.
À, không đúng, là ngoài lười trong nóng.
Nam Nhiễm nghe xong.
Yên lặng nửa ngày.
"Chỉ là muốn cái móng tay màu đỏ kia."
Cô vốn định bẻ xuống, cầm về, nhìn vào đó mà sơn theo.
Tiểu Hắc Long hiểu được ý của ký chủ, nháy mắt liền nghẹn lời.
Lúc lâu sau, âm thanh run run:
【 Ký chủ, cô cô định bẻ gãy móng tay của chị đại kia? Cứ thế bẻ? 】
Nam Nhiễm bĩu môi,
"Cô ta nhìn có vẻ rất đau, bộ dáng thật nũng nịu."
Cô làm việc, trước nay đều là người tình tôi nguyện.
Không thích cho cô bẻ, vậy không bẻ.
Tiểu Hắc Long muốn nói gì đó.
"Cô, cô, cô làm như vậy là không đúng."
Vừa mới dứt lời.
Nam Nhiễm nâng tay lên, nhìn móng tay của mình, ngữ điệu tản mạn.
"Tôi tâm địa thiện lương, ngoài lạnh trong nóng, biết làm vậy không đúng, nên liền làm chuyện tốt, cứu người."
Lúc Nam Nhiễm nói những lời này, cũng không ngắt nghỉ lấy hơi.
Liền mạch lưu loát.
Khẩu khí này ······ rất giống lúc ký chủ nói với cô giáo, ' cô là đứa trẻ ngoan, sẽ học tập thật tốt.'
Tiểu Hắc Long vừa mới cháy lên một chút hy vọng về việc cải tạo ký chủ.
Tức khắc liền tan biến.
Chờ cô thưởng thức móng tay mình xong, không bao lâu liền tự giác đi về hướng phòng hội học sinh.
Ừm.
Nên đi ăn cơm.
Lúc cô đến, hội học sinh chỉ có một mình Bạc Phong.
Trên bàn để một hợp cơm.
Cách bài trí trong phòng hội học sinh này,
Cũng giống như con người Bạc Phong vậy.
Một thứ đồ dư thừa cũng không có.
Khắp nơi lạnh như băng.
Nam Nhiễm đi qua, vươn tay, kéo hộp đồ ăn kia lại gần.
Đây tự giác rút ra do ăn nhiều thành quen.
Bạc Phong liếc móng tay cô một cái.
Một mùi hương gay mũi bay đến.
Cho dù đã rất nhạt.
Nhưng vẫn đoán ra được.
Bạc Phong giơ tay.
Đè hộp đồ ăn xuống.
Móng tay Nam
Nhiễm lộc cộc gõ từng tiếng lên hộp đồ ăn.
Ý bảo cậu lấy tay ra.
Tầm mắt lạnh băng đối chọi với cô.
Nửa ngày sau, cậu thả lỏng tay ra.
Rũ mắt tiếp tục lật sách trong tay mình.
Trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
Nam Nhiễm mở hộp đồ ăn ra.
Nhìn đồ ăn trong hộp.
Hai cái bánh bao.
Cô duỗi tay, cầm lấy một cái.
Cắn một ngụm.
Động tác ăn bánh bao hơi dừng một chút.
Nhìn móng tay của mình.
Cho dù mùi hương đã thực đạm, nhưng cô vẫn cảm thấy cứ như mình đã ăn sơn móng tay này vậy.
Cô nhìn tay mình.
Đem bánh bao đặt lại trong hộp đồ ăn.
Cúi đầu trừng mắt nhìn bánh bao.
Thanh âm Bạc Phong không hề phập phồng,
"Tẩy cái thứ khó coi này đi, rồi lại ăn."
Sau khi Nam Nhiễm trừng mắt nhìn bánh bao ba giây.
Cô liền ôm hộp đồ ăn, trực tiếp há mồm táp tới.
Cuối cùng, tầm mắt Bạc Phong từ sách dời đến trên người Nam Nhiễm.
Cậu nhăn mày lại.
Cả khuôn mặt đều ụp vào hộp đồ ăn, cô không thèm để ý tư thái này bất nhã tới mức nào.
Cả đời này của cậu, mỗi một bước đều đã tính toán kỹ trước, trước nay đều không bao giờ đi sai một bước.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy người như vậy.
Cô gái này, từ lần đầu tiên gặp mặt đã không kiêng nể gì, không hề hình tượng, hành động hoàn toàn dựa vào tâm tình của cô.
Cậu nhìn cô, con ngươi lạnh băng lại lần nữa hiện lên một mạt ý cười thật nhạt.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một thanh âm lười nhác mang theo ý cười.
"Bạc Phong, cậu đoán xem hôm nay tôi gặp phải điều gì?
Tôi thế mà lại bị một cô gái dùng một bức thư tình khiêu khích."
Vừa nói, Trình Văn Hoắc vừa phe phẩy bức thư tình trong tay mà đi đến.
Bạc Phong nâng mí mắt lên quét qua.