Trình Văn Hoắc nhướng mày.
"Thích tiền dữ vậy?"
Lời nói hàm ý cười của cậu vừa mới nói ra.
Tả Hàm bên cạnh đã dùng sức đẩy Trình Văn Hoắc ra.
Bạn học Tả Hàm giống như đang bảo vệ gà con.
"Trình Văn Hoắc, cậu không thể sỉ nhục ân nhân."
Trình Văn Hoắc cúi đầu, nhìn vị trí bị Tả Hàm đẩy ra.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Tả Hàm kịch liệt phản kháng lại cậu như vậy.
Trình Văn Hoắc thoáng thở phào nhẹ nhõm.
May mà ân nhân này là một cô gái.
Trình Văn Hoắc duỗi tay kéo cánh tay Tả Hàm.
"Cậu che chở cậu ta, tôi nào dám sỉ nhục chứ."
Vừa nói vừa lôi Tả Hàm ra ngoài.
Sức lực của Tả Hàm sao lớn bằng sức của Trình Văn Hoắc được.
Cổ đỏ lên.
"Cậu cậu cậu, cậu làm gì?"
Bước chân Trình Văn Hoắc không tạm dừng chút nào.
"Còn có thể làm gì, quay về tham gia vũ hội, vị hôn thê của tôi."
Cậu đem ba chữ vị hôn thê này cắn cực kỳ nặng.
Tả Hàm nghe thấy, lập tức liền giống như một con đà điểu, bị lôi kéo cũng không phản kháng nữa.
Cô vừa đi vừa nhỏ giọng lẩm bẩm một câu
"Người theo đuổi cậu đều bắt nạt tôi."
Bọn họ còn chưa biết cô là vị hôn thê của cậu.
Nếu biết rồi, e là sẽ ném cô từ trên lầu xuống.
Trình Văn Hoắc không nghe rõ, cúi đầu kề lại gần.
"Cậu nói cái gì?"
Tả Hàm lắc đầu,
"Không có gì."
Lúc nói, cô lập tức lại nhớ tới Nam Nhiễm.
Tức thì trước mắt sáng ngời, quay đầu lại.
"Ân nhân, cậu cùng chúng tớ đi tham gia vũ hội nhé?"
Lúc vừa nói xong, liền nghe tiếng cửa sổ trên hành lang bị kéo ra.
Chớp mắt Nam Nhiễm đã nhảy ra ngoài.
Lực cản đem làn váy xốc lên một độ cong, sợi tóc tung bay theo.
Cô mở miệng,
"Không rảnh."
Nói xong, liền kéo cổ áo ra, đi về phía cuối hành lang dài.
Có tiền mua bánh bao, đương nhiên là muốn đi mua bánh bao ăn.
Ai còn đi tham gia cái vũ hội vô dụng gì đó chứ.
Trình Văn Hoắc không nghĩ tới Tả Hàm sẽ thích nữ sinh này như vậy.
Suy nghĩ trong chốc lát, vừa kéo Tả Hàm đi ra ngoài, vừa không chút để ý mở miệng
"Trong chuyện kết giao bạn bè này, bỏ vào quá nhiều tình cảm, rất dễ dàng bị lừa."
Tả Hàm đương nhiên biết Trình Văn
Hoắc đang nói gì.
Lập tức lắc đầu,
"Không, ân nhân sẽ không gạt tôi, cậu ấy là nữ sinh lương thiện nhất, nhiệt tình nhất, có lòng chính nghĩa nhất mà tôi từng gặp.
Tôi cứ muốn kết bạn với cậu ấy đấy.
Chỉ muốn kết bạn với cậu ấy."
Trình Văn Hoắc nghe thấy, nhăn mày lại.
Cẩn thận nghĩ lại hai lần bản thân gặp được cô gái này.
Ừm, thiện lương, nhiệt tâm, có lòng chính nghĩa gì đó thì đúng là không thấy được.
Ăn rất giỏi thì đúng là thấy được.
Trình Văn Hoắc không phản bác lời của Tả Hàm, chỉ nhanh chóng kéo cô rời khỏi trường học.
Vốn là một ngày có thời tiết đẹp, nhưng tới giờ tan học, thì trời lại đầy mây.
Chờ lúc Nam Nhiễm mua bánh bao xong, ngậm trong miệng muốn rời trường.
Thì trong trường đã không còn ai.
Sắc trời cực kỳ âm u.
Một trận gió lạnh thổi tới.
Nam Nhiễm cảm thụ gió lạnh vù vù này.
Nhắm mắt lại, lắc lắc cổ.
Ừm.
Thoải mái.
Tiểu Hắc Long lập tức mở miệng
【 Ký chủ, căn cứ tính toán, ba phút sau sẽ có mưa to.
Ký chủ, tìm một chỗ tránh mưa đi. 】
Lần này Nam Nhiễm lại không phản bác.
Đi tới phía hành lang dài.
Kết quả lúc chỉ còn cách có mười mét, rào rào, trời mưa.
Tốc độ mưa to tầm tã kia, cũng không cho người ta cơ hội phản ứng.
Chỉ mười mấy giây, đã xối Nam Nhiễm ướt nhẹp.
Động tác ăn bánh bao của Nam Nhiễm cũng không dừng lại.
Ngẩng đầu, nhìn bầu trời.
Ngậm bánh bao trong miệng.
Vươn tay ra.
Nhiệt độ không khí giảm mạnh, gió lạnh cùng mưa to, làm người ta run bần bật.