Đó là nơi rất khó phát hiện.
Bởi vì thời gian dài không dùng đến.
Khóa cũng rỉ sắt rồi.
Hơn nữa còn nằm ở góc khuất u ám nhất của tầng hầm gara.
E là, tất cả người trong nhà đều quên nơi này còn có một căn phòng cũ như vậy rồi.
À, đương nhiên, 'tất cả người' này không bao gồm Nam Nhiễm.
Còn không phải sao, cô đã thành công nhét chị mình vào trong đó rồi.
Nam Nhiễm nhai kẹo cao su.
Dựa vào bên cạnh xe thổi bong bóng.
Bên cạnh cô, Tả Hàm nắm chặt cánh tay cô, vẻ mặt căng thẳng.
"Ân nhân, chúng ta tới chỗ này làm gì?"
Nam Nhiễm nhún vai.
"Không biết."
Nhìn một đám vệ sĩ áo đen động tác nhất trí đứng ở đó.
Cửa phòng tối nhỏ bị mở ra.
Hai người áo đen nâng một cô gái từ bên trong ra.
Tay chân cô gái đều không bị trói lại.
Cả người cứ như không có sức lực, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất khóc.
Hơn nữa còn là loại cắn môi, nhỏ giọng khóc thút thít, như sợ kinh động đến người nào kia nữa.
Co rúm lại, sợi tóc hỗn độn, sắc môi tái nhợt.
Tả Hàm sợ tới mức hoàn toàn không dám mở mắt ra nhìn.
Chỉ có thể liên tiếp chui vào lòng Nam Nhiễm.
"Ân nhân, ân nhân, thật đáng sợ quá."
Nam Nhiễm duỗi tay, vỗ vỗ vai Tả Hàm, lạnh nhạt lên tiếng
"Ừm, đúng là rất đáng sợ."
Trình Văn Hoắc cùng Bạc Phong đứng chung một chỗ.
Mày Trình Văn Hoắc chau lại sắp kẹp chết một con ruồi.
"Cô ấy làm?"
Bạc Phong này, nên nói sao đây?
Hiếm khi có cảm xúc dao động gì.
Cũng rất ít có thứ gì có thể khiến cậu ta chú ý tới.
Cứu người cứu khổ gì đó, không dính dáng tới cậu ta chút nào.
Ngoại trừ liên quan tới cô gái kia,
Cậu thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể làm Bạc Phong làm ra trận thế lớn như vậy tới chỗ này.
Thấy Bạc Phong không nói lời nào, chính là cam chịu.
Nếu thật sự là do cô gái kia làm.
Thật sự là, làm người ta lông tơ dựng đứng.
Trình Văn Hoắc mày càng nhăn càng chặt.
"Cô ta đây là muốn làm gì? Giết người diệt khẩu?"
Bạc Phong đút một tay trong túi.
Hờ hững mở miệng
"Tìm bạn gái cho tôi."
Nói đến chuyện này, mày Bạc Phong liền hơi nhăn lại.
Tầm mắt hờ hứng liếc qua hai người đang đứng trước xe kia.
Trình Văn Hoắc xác nhận chính mình không có nghe lầm.
Là cho cậu ta tìm
bạn gái, chứ không phải đem bạn gái cậu ta diệt khẩu.
Trình Văn Hoắc khoanh tay trước ngực.
Nhìn cô gái nằm trên mặt đất, mở miệng hỏi Bạc Phong.
"Chẳng lẽ cậu không có gì muốn nói?"
Bạc Phong:
"Thiếu dạy dỗ."
Trình Văn Hoắc gật gật đầu.
Chờ câu tiếp theo của cậu ta.
Đợi nửa ngày, cũng không thấy Bạc Phong nói tiếp.
"Hết rồi?"
Bạc Phong:
"Không thì sao?"
"Lần sau nếu còn xảy ra chuyện như vậy······"
"Sẽ không có lần sau."
Đến đây, hội thoại giữa hai người liền kết thúc.
Bạc Phong lôi Nam Nhiễm đi.
Trình Văn Hoắc lôi Tả Hàm đi.
Trước khi đi, Tả Hàm thật sự là đối với Nam Nhiễm lưu luyến không rời.
So với đi cùng Trình Văn Hoắc, cô càng muốn đi cùng ân nhân hơn.
Ân nhân tốt như vậy, cô rất thích ở cùng ân nhân.
Nhưng ân nhân của cô hiện tại không rảnh để ý tới cô, bởi vì Nam Nhiễm còn đang nỗ lực chống lại sự dụ hoặc đến từ dạ minh châu.
Vừa lên xe, câu đầu tiên Bạc Phong mở miệng nói chính là:
"Có chuyện, cậu cần phải biết."
Nam Nhiễm nghi hoặc.
"Cái gì?"
"Tôi có bạn gái, cậu sẽ không thể ôm tôi, hôn ta.
Với lại ý tưởng làm lạnh giường cũng không thể thực hiện được."
Ánh mắt Nam Nhiễm hơi hơi nheo lại.
Chuyện này cô thật đúng là chưa suy xét qua.
Phiền phức dữ vậy?
Cả đời này Nam Nhiễm cũng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề như vậy.
Ừm, vậy phải làm sao bây giờ?
Nam Nhiễm:
"Bạn lữ của cậu cùng những chuyện ở trên có mâu thuẫn?"
Bạc Phong rũ mắt nhìn cô.
"Mâu thuẫn."
"Không thể điều hòa?"
"Không thể."
Chậc.
Nam Nhiễm cảm thấy dạ minh châu này quá phiền phức.
Con mẹ nó.