Bạc Phong muốn ôm Nam Nhiễm cả người đầy vết máu dơ bẩn đi.
Bạn học Nam Nhiễm ngẩng đầu,
"Làm gì?"
Tương đối cảnh giác.
Bạc Phong lạnh nhạt,
"Đưa em đi."
Nam Nhiễm đẩy cậu.
"Em còn có chuyện chưa làm xong."
Vừa nói, tầm mắt vừa nhìn về phía mẹ kế.
Cô rất bận.
Cho dù là dạ minh châu, cũng phải xếp sau.
Bạc Phong đè cô lại.
Tầm mắt đảo qua người nằm trên mặt đất.
Đều còn thở.
Có thể nhìn rõ được ngực đang phập phồng.
Chỉ là tư thế của một đám người này có hơi quái dị.
Đó là tư thế mà một người bình thường không thể nào làm ra được.
Bạc Phong cúi đầu nhìn Nam Nhiễm.
"Em làm?"
Nam Nhiễm không nói lời nào, lệ khí dần tụ lại trong mắt.
"Đây là chuyện của em."
Cho dù là cậu, cũng không thể nhúng tay.
Tiểu Hắc Long lại lần nữa nhìn giá trị hắc ám trong người ký chủ tăng lên.
Sắc mặt Bạc Phong không có bất cứ thay đổi nào.
Ánh mắt cậu dừng lại trên người Nam Nhiễm.
Tóc dài màu đen rối tung, một khuôn mặt xinh đẹp, con ngươi đen nhánh làm người ta nhìn sởn cả gai ốc.
Cả người đầy máu.
Không còn bộ dáng lười nhác của ngày thường.
Có hơi tính trẻ con bướng bỉnh, có hơi cảnh giác.
Còn có hơi ······ ngốc ngốc.
Bạc Phong mặt không cảm xúc nhìn cô thật lâu.
"Bánh bao sắp nguội rồi."
Nam Nhiễm nghe những lời này, hình như có hơi kẹt lại.
Bánh bao sắp nguội rồi ·····.
Hở?
Bánh bao?
Tiểu Hắc Long thấy lực chú ý của ký chủ hình như bị dẫn dụ đi rồi.
Giá trị hắc ám kia lại bịch bịch giảm xuống.
Ừm.
Tuy nói đây là chuyện tốt.
Nhưng, tại sao vẫn thấy có chút mất mặt nhỉ?
Nhưng mà, khiến Tiểu Hắc Long không ngờ tới là, việc càng mất mặt hơn còn ở phía sau.
Bạc Phong kéo Nam Nhiễm đi ra ngoài.
Vừa mới bắt đầu, Nam Nhiễm còn đứng tại đó không nhúc nhích.
Thanh âm Bạc Phong không hề phập phồng.
"Bánh bao ở trên xe."
Vừa nói xong, Bạc Phong lại kéo cô đi, lần này liền nhẹ nhàng mà kéo được cô đi ······.
Tiểu Hắc Long che mặt.
Ký chủ, cô chẳng phải là hóa thân của bệnh kiều lão đại sao?
Biến thái hung tàn đã nói đâu?
Sao một cái bánh bao đã bị lừa đi rồi?
Chuyện bên này.
Nam Nhiễm định ăn xong bánh bao rồi tính.
Người sẽ không lạnh.
Nhưng bánh bao
thì sẽ.
Nhưng ngồi trên xe ăn ăn, liền nghe được tiếng còi cảnh sát.
Lại ăn ăn, liền thấy một lượng lớn cảnh sát lục đục nhảy xuống, đem tất cả người trong nhà xưởng đều áp đi.
Nam Nhiễm ngậm bánh bao xuống xe, liền bị một vị cảnh sát cầm tay, nhân tiện còn kính lễ.
"Bạn học Nam Nhiễm, rất cảm ơn em đã trợ giúp chúng tôi bắt được người đừng đằng sau của đường dây buôn bán ma túy, buôn lậu của thành phố.
Sự cống hiến của em dành cho nhân dân, là không thể đếm được.
Xin nhận kính lễ của tôi!"
Tiếng nói vừa dứt, đồng chí cảnh sát lại lần nữa hướng về phía Nam Nhiễm kính lễ.
Đó là một loại trịnh trọng cảm ơn.
Nam Nhiễm cắn bánh bao.
Nhìn mẹ kế bị bắt đi.
Cô nhíu mày, chậm rì rì hỏi:
"Các người sẽ đối đãi với bà ta như thế nào?"
Đồng chí cảnh sát mở miệng.
"Bạn học Nam Nhiễm, bọn họ chắc chắn sẽ chịu sự chế tài của pháp luật."
Nói xong, đồng chí cảnh sát tưởng cô gái nhỏ không đành lòng, thở dài,
"Bọn họ buôn bán ma túy, mua bán người, thậm chí lợi dụng thân thể con người để buôn lậu ma túy.
Hành vi ác liệt này thật sự không thể khoan dung được.
Kết quả tốt nhất cũng chỉ có thể ở trong tù sống nốt tuổi già."
Nam Nhiễm nhét hết bánh bao vào miệng.
"Được rồi."
Hàm hồ một câu.
Xoay người lên xe.
Nam Nhiễm ăn no, ngơ ngác ngồi trên xe.
Hình như đang suy tư.
Cũng không biết đang nghĩ gì.
Loại trạng thái này giằng co gần một giờ.
Chờ đến khi cô phục hồi tinh thần lại.
Thân thể lập tức biếng nhác, dựa vào trên lưng ghế.
Bắt chéo chân.