Tả Hàm nước mắt lưng tròng,
"Ân nhân, ít nhiều có cậu, mới có thể khiến tớ dám thành thật đối diện với nội tâm mình."
Ánh mắt Nam Nhiễm vẫn luôn dừng lại trên cái tay không nhưng lắc lư kia.
Không chút để ý đáp lại.
Cũng không biết có nghe vào hay không.
Qua một hồi lâu sau.
Cuối cùng Tả Hàm cũng phát hiện, lực chú ý của ân nhân cô hình như ở trên viên kim cương lớn trên tay cô.
Tả Hàm nhìn kim cương, lại nhìn Nam Nhiễm.
Chỉ yên tĩnh ba giây.
Ba giây sau, bạn học Tả Hàm lấy nhẫn xuống.
"Ân nhân thích?"
Nói, liền đem nhẫn đưa tới trước mặt Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm có hơi tò mò
"Nó sẽ phát sáng?"
Nhìn thứ này, sáng chói thực sự.
Tả Hàm sửng sốt.
Sau đó lắc đầu.
"Ân nhân, đây là kim cương. Nó sẽ không phát sáng.
Tiểu Hoắc nói viên kim cương này tên là nam cực tinh.
Trên thế giới chỉ có một viên này."
Tiểu Hắc Long không thể tưởng tượng được,
Rốt cuộc Tả Hàm thích ký chủ tới mức nào?
Chiếc nhẫn độc nhất vô nhị trên thế giới do bạn trai tặng đều có thể tháo xuống đưa cho ký chủ?
Theo tư liệu hiển thị.
Chẳng phải nói kim cương rất quan trọng với nữ sinh sao?
Tả Hàm do dự một lúc, mở miệng nói.
"Ân nhân, nếu cậu thích kim cương, tớ có thể bảo baba tìm rất nhiều viên.
Cái này, có khả năng tớ không thể cho cậu được."
Ôi, rối rắm quá.
Ân nhân quan trọng nhất.
Nhưng kim cương này Tiểu Hoắc đã đưa cho cô từ sớm, là tín vật rất quan trọng.
Nếu ân nhân thực thích thì phải làm sao giờ?
Nhẫn này không thể cho được.
Nhưng cô cũng không muốn làm ân nhân đau lòng.
Tư duy của bạn học Tả Hàm lại mở ra lần nữa.
Nam Nhiễm vốn đang có hứng thú.
Tay với ra giữa không trung liền dừng lại.
Sẽ không phát sáng?
Không phát sáng thì ích gì?
Tức khắc, hứng thú của Nam Nhiễm đối viên kim cương này giảm thấp xuống.
Nơi xa, thanh âm Trình Văn Hoắc mang theo sự buồn bực tức giận truyền đến.
"Hai người đang làm gì đó?"
Trình Văn Hoắc có chút tức muốn hộc máu.
Nhìn bộ dáng của Tả Hàm và Nam Nhiễm đi.
Cứ như Tả Hàm đang cầu hôn Nam Nhiễm vậy.
Nam Nhiễm người này còn thật sự duỗi tay ra lấy nhẫn!
Trình Văn Hoắc một tay kéo Tả Hàm vào lòng.
Nhân tiện thô bạo đem nhẫn kia đeo vào trên ngón áp út của Tả Hàm lần nữa.
Trình Văn Hoắc
vẻ mặt tức giận,
"Nhẫn anh tặng cho em, em không thích đến vậy sao?"
Lúc nói, tự dưng Trình Văn Hoắc vừa cảnh giác vừa mang thêm chút ghen ghét nhìn về phía Nam Nhiễm.
Người này rốt cuộc từ đâu chui ra vậy?
Mê hoặc Tả Hàm đến mức thần hồn điên đảo.
Muốn cái gì cho cái đấy.
Kỹ năng tẩy não hạng nhất.
Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng khăng khăng một mực của Tả Hàm đối với Nam Nhiễm này.
Cậu liền tức.
Lúc này, bạn học Nam Nhiễm đã thu tay lại.
Kim cương?
Cô cũng không muốn.
Ngồi ở nơi mát mẻ hóng mát.
Tả Hàm kéo cánh tay Trình Văn Hoắc, có hơi xấu hổ.
"Em rất thích."
Trình Văn Hoắc nhíu mày.
Cuối cùng vẫn chưa nói gì, lôi Tả Hàm đi rồi.
Rất xa, còn có thể nghe được thanh âm ghen tuông của Trình Văn Hoắc.
"Ân nhân ân nhân ân nhân, trong đầu em trừ bỏ cô ta ra còn ai khác nữa không?
Em nhớ tới anh nhiều hơn đi có được không?"
Tả Hàm nhỏ giọng nói thầm,
"Em có nhớ tới anh mà.
Vừa nãy là định báo tin tốt với ân nhân thôi."
Trình Văn Hoắc vừa muốn tức giận,
Sau đó, hơi dừng lại,
"Em có nhớ anh?"
Tả Hàm gật đầu,
"Em là đi nói với ân nhân chuyện của chúng ta.
Ít nhiều nhờ có ân nhân mà em mới biết được là mình thích anh.
Hẳn là nên dũng cảm nhiểu hơn một chút."
Trình Văn Hoắc bán tín bán nghi,
"Vậy sao?"
Nam Nhiễm kia còn có tác dụng khai thông người khác?
Sao cậu không thấy được chứ?
Tả Hàm gật đầu, tương đối thành khẩn.
"Đương nhiên."
Thanh âm hai người nói chuyện ngày càng xa.
Cho đến khi cuối cùng không nghe được nữa.