Hiện tại là cuối mùa hạ.
Lúc trời tối, bên ngoài sẽ thực mát mẻ.
Thiếu niên mặc một chiếc quần jean, cùng một chiếc áo thun trắng.
Đứng ở cửa siêu thị.
Trong tay cầm một chiếc bút bi, xoay xoay.
Một bên sườn mặt đẹp đẽ thu vào mắt Nam Nhiễm.
Đại khái, do ánh mắt Nam Nhiễm quá mức chuyên chú.
Thiếu niên nghiêng đầu, nhìn về phía xe bảo mẫu đang đỗ bên cạnh hắn.
Ngoại trừ cửa sổ đen như mực, còn lại không nhìn thấy được gì cả.
Nam Nhiễm ngồi trên xe nhìn.
Thiếu niên có bộ dáng cực kỳ đẹp.
Lông mi mỏng đen dài, mũi cao.
Cánh môi đỏ thắm.
Nhưng, một khuôn mặt làm người ta thèm nhỏ dãi như vậy.
Vẻ mặt của chủ nhân nó lại thực lãnh đạm.
Không có bất cứ cảm xúc dao động nào.
Mang theo loại xa cách không cho người khác tới gần.
Tiểu Hắc Long đột nhiên nhìn thấy giá trị hắc ám của ký chủ đang từ từ tăng lên.
Nó ho khan hai tiếng, khẩn cấp nói,
【 Ký chủ, giá trị hắc ám của cô đang tăng lên, mong cô hãy dừng lại tất cả hoạt động tâm lý.
Nếu không sẽ phải chịu trừng phạt. 】
Đại khái là do thanh âm của Tiểu Hắc Long có được chút tác dụng.
Nam Nhiễm phục hồi tinh thần lại.
Lúc này.
Chị Thanh đã mua bánh bao quay lại.
Vừa lên xe bảo mẫu, đóng cửa xe lại.
Chị Thanh tỷ đem bánh bao đưa cho đại tiểu thư đang thất thần.
"Nhanh ăn đi."
Lúc nói, chị Thanh đã ngồi xuống ghế bên cạnh.
Hít sâu một hơi.
Bắt đầu chuẩn bị xử lý chuyện của mình.
Nam Nhiễm lên hot search.
Che trời lấp đất đều là lời chửi rủa của fans.
Dù sao cũng phải làm chút gì đó.
Nam Nhiễm vừa cắn bánh bao vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe chậm rãi khởi động.
Lúc này, thiếu niên kia đi về hướng suối phun nước trong công viên.
Chị Thanh đang xử lý công việc.
Liền nghe thấy tiếng mở cửa sổ.
Chờ đến lúc chị ngẩng đầu.
Liền phát hiện Nam Nhiễm đả nhảy ra khỏi cửa sổ.
Chị Thanh.
"······"
Sợ tới mức chị lập tức ném máy tính trong tay đi.
"Dừng xe!"
Chị Thanh trừng lớn đôi mắt, thanh âm đều thay đổi.
Chị được chính cha Nam Nhiễm giao phó, tới làm người đại diện cho Nam Nhiễm.
Nói dễ nghe một chút là người đại diện.
Trên thực tế là một cái bảo mẫu 24 giờ.
Là loại mà còn phải bảo vệ cả an toàn cho Nam Nhiễm ấy.
Nếu vị này xảy ra mạng người.
Vậy đã không phải vấn đề có tiền đồ hay không nữa rồi.
Xe bảo mẫu dừng lại.
Chị Thanh tông cửa xông ra.
Vừa mở
cửa ra, liền thấy Nam Nhiễm ngồi trước suối phun nước cách đó mười mét ăn bánh bao.
Chị Thanh nhẹ nhàng thở ra.
Tim cuối cùng cũng yên ổn lại.
Là do thấy tin tức trên mạng, chịu kích thích?
Để cô một mình yên tĩnh, có lẽ cũng tốt.
Chị Thanh nghĩ như vậy.
Liền bảo tài xế ngừng xe lại ven đường.
Chị cầm laptop ra, ngồi chỗ cửa xe, vừa làm việc vừa nhìn Nam Nhiễm.
Ban đêm ở công viên này cực kỳ đẹp.
Trăng sáng sao thưa, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trong đám cây.
Cỏ xanh hỗn hợp mùi bùn đất.
Bên tai truyền đến tiếng nước ào ào của suối phun.
Suối phun có bộ dáng mười hai con thiên nga.
Vây xung quanh một cô giá mặc váy đen múa ba lê đứng ở giữa.
Chờ đợi ở nơi này.
Sẽ khiến người ta không tự giác mà thả lỏng tâm tình.
Về phần Nam Nhiễm.
Cô thật ra không chú ý tới mấy thứ đó.
Vừa cắn bánh bao, vừa nhìn thiếu niên tỏa sáng lấp lánh đang đứng cách cô một mét.
Cạch cạch.
Bút trong tay thiếu niên, bị ấn xuống, lại buông ra.
Cứ lặp lại như thế.
Không biết thiếu niên đang suy nghĩ gì.
Chỉ là vẫn luôn nhìn suối phun này.
Cho đến khi.
Mí mắt thiếu niên rũ xuống, lông mi nhỏ dài đen nhánh khẽ rung động.
Bút bi luôn ấn đi ấn lại trong tay hắn đột nhiên dừng lại.
Nghiêng đầu.
Đối diện với cô gái mặc lễ phục màu đỏ, để chân trần kia.