Nam Nhiễm nằm trên giường.
Cảm giác đau đớn ở ngực chậm rãi biến mất.
"Vậy nếu tôi không làm chuyện tốt,
Thì sẽ chết?"
Tiểu Hắc Long nghe giọng điệu này của ký chủ.
Lại nghĩ đến phong cách hành động trước nay của ký chủ.
Nó nhỏ giọng nói:
【 Ký chủ, cô tuyệt đối đừng đi chết nhé.
Nếu cô chết, những viên dạ minh châu cô có được đều sẽ mất hết.
Sau đó nhảy đến vị diện tiếp theo tiếp tục nhiệm vụ. 】
Nam Nhiễm nghe xong.
Chậc.
Mất hết dạ minh châu ······.
Rồi còn muốn tiếp tục.
Giữa mày hiện lên chút không kiên nhẫn.
Duỗi tay ra.
Đặt lên người Nguyễn Mặc đang ngất đi bên cạnh.
Cô duỗi tay, sờ sờ hắn.
Ừm.
Lạnh lạnh.
Tâm tình tốt hơn chút.
Tiểu Hắc Long yếu ớt nói một câu
【 Ký chủ, cố lên! 】
Nói xong, Tiểu Hắc Long liền vội vàng im lặng.
*
Sáng sớm hôm sau.
Khi Nguyễn Mặc tỉnh lại.
Liền phát hiện mình ngủ ở một nơi xa lạ.
Sàn nhà gỗ, bức màn xanh nước biển.
Chăn bông thuần trắng.
Đơn giản, sạch sẽ, già dặn.
Mỗi nơi trong phòng đều lộ ra vẻ thoải mái.
Mí mắt hắn rũ xuống.
Ký ức ngày hôm qua hiện lên.
Hắn tự dưng bị một người phụ nữ mang đi.
Mang đến một cái chung cư, sau đó lại bị cô đánh ngất.
Trong phòng ngoại trừ hắn, thì không còn người khác nữa.
Biểu cảm lãnh đạm trên mặt không thay đổi.
Ra khỏi phòng, đi đến phòng khách.
Liền thấy được cô gái đã trói hắn tới chung cư này, đang ăn bánh bao.
Hắn nhớ rõ, cô tên Nam Nhiễm.
Áo sơ mi trắng trên người Nguyễn Mặc, trải qua một đêm, đã hơi nhăn.
Chỉ là chút này không ảnh hưởng đến được vẻ đẹp của hắn.
"Cô có mục đích gì."
Hắn không phải nghi vấn, là trần thuật.
Hỏi một người đang cầm tù hắn, đều có thể hỏi một cách đương nhiên như vậy.
Nam Nhiễm cắn bánh bao, ngẩng đầu nhìn hắn
"Không có mục đích gì, chỉ là mang anh về nhà."
Cô nói thản nhiên.
Đem dạ minh châu về nhà còn có mục đích gì?
Nguyễn Mặc nghe được bốn chữ "mang hắn về nhà" này, cảm xúc hơi biến đổi.
"Tôi không có nhà"
Hắn vừa nghe đến chữ nhà này, đáy lòng liền hiện lên bài xích cùng ghê tởm.
Nam Nhiễm ngậm bánh bao, màn hình tv thật lớn trên tường đang phát tin tức giải trí.
Cô đứng lên.
Vừa nhìn TV, vừa đi đến trước mặt Nguyễn Mặc.
Giơ tay lên.
Bóp miệng hắn ra.
Nguyễn Mặc không quen có người khác đến gần.
Hắn lui về sau, muốn né tránh.
Ai ngờ.
Sức lực của bạn học Nam Nhiễm quá lớn.
Một giây liền đem bánh bao nhét vào miệng hắn.
"Ăn
cơm."
Cô phun ra hai chữ.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí nhắc nhở
"Ký chủ, có phải cô nên đối xử với dạ minh châu tốt hơn một chút không?"
Dù sao nhìn qua, dạ minh châu có vẻ không giống như có thể chịu nổi ký chủ giày vò.
Coi chừng lại làm hư mất.
Nam Nhiễm
"Cho hắn ăn bánh bao, còn chưa đủ tốt?"
Lúc nói.
Trên TV xuất hiện tiếng hò hét kịch liệt.
"Nam Nhiễm lăn ra đây xin lỗi!"
Nghe được lời này.
Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn lại.
Là một phóng viên đang phỏng vấn một đám fans.
Mấy chục người vây quanh phóng viên kia.
Camera đảo qua.
Cảm xúc của mỗi fans đều thực kích động.
Trên đầu quấn băng đỏ, bên trên viết hai chữ 【 xin lỗi 】
Biểu ngữ thật lớn.
Ở ngay cổng công ty quay tiết mục 《 Xuất đạo đi! Các chàng trai cô gái》
Chỉ thấy trong đó có một fans nữ, vẻ mặt phẫn nộ nhìn camera
"Cô ta dám đánh fans, dám nhục mạ Hàn ca ca của chúng tôi, loại người có vấn đề về nhân phẩm đạo đức này.
Dựa vào cái gì mà tham gia tiết mục thần tượng?
Có tư cách gì xưng là thần tượng?"
Fans nữ này vừa dứt lời, những fans còn lại đều hò hét lên, cảm xúc quần chúng dân trào.
"Nam Nhiễm xin lỗi đi, cút khỏi cuộc thi!"