Lộ Thiệu Quân nói bản thân đã say, phải đi về. Lần sau lại bồi các thúc bá uống rượu. Giám đốc Trương kêu Vệ An Huyên về công ty lấy đồ, nhưng Vệ An Huyên vẫn không yên tâm về Lộ Thiệu Quân.
Giám đốc Trương tức giận nói: "Cho cô đi lấy thì đi đi, nếu làm chậm trễ việc của chúng ta cô bồi thường nổi không. Còn về Lộ tổng tôi sẽ tìm người đưa về."
Vệ An Huyên chỉ có thể đi trước. Lúc quay lại, người trong phòng bao đều về hết. Trong lòng Vệ An Huyên thấp thỏm không yên, dò hỏi phục vụ, có thấy người nào bị say rượu không.
Phục vụ nghĩ nghĩ: ”Cô lên mấy phòng trên lầu xem thử coi có ai không?"
Cuối cùng Vệ An Huyên cũng tìm được Lộ Thiệu Quân. Giờ phút này Lộ Thiệu Quân đã say đến bất tỉnh nhân sự, bên cạnh thì có hai người phụ nữ cởi quần áo của hắn.
Vệ An Huyên lập tức đuổi hai người đó đi. Hai người phụ nữ lưu luyến không rời, nghĩ đến trên người còn có nhiệm vụ, không làm xong nhiệm vụ sẽ không có tiền.
Hơn nữa người đàn ông trên giường...
Cực kỳ đẹp trai nha!
Sắc mặt Vệ An Huyên vô cùng khó coi, ánh mắt bén nhọn nhìn bọn họ, lấy ra tư thế bí thư cao cấp: “Nếu mấy người còn không chịu đi, tôi chỉ có cách báo cảnh sát hốt mấy người đi."
Hai người phụ nữ nhìn mặt nhau, chỉ đành rời đi. Nếu cảnh sát tới thật, các cô có miệng cũng không nói được.
Nhìn thấy hai người bọn họ bị mình dọa sợ, xám xịt chạy đi. Vệ An Huyên thở dài, cô chỉ là doạ một chút. Vệ An Huyên nhặt quần áo trên mặt đất, chuẩn bị mặc vào cho Lộ Thiệu Quân. Thời điểm mặc vào, cổ tay cô bị nắm lấy như bị sắt thép kiềm chặt.
Lộ Thiệu Quân say lờ đờ mông lung, ánh mắt đỏ bừng, loáng thoáng nhìn thấy một người: “Y Y?"
Mặt mày giống như Y Y. Hắn giãy dụa muốn đứng lên, nhưng cả người đã say như bùn nhão.
Trong lòng Vệ An Huyên thắt lại: “Lộ tổng, tôi là Vệ An