Editor: Ly
Beta-er: Tam Muội (Sam)
Lý cô cô tò mò: “Chẳng lẽ đối tượng ngươi đối thực thật sự là thái giám sao. Tối tối các ngươi gặp nhau dâm loạn chốn cung đình, nếu bị bắt được sẽ trực tiếp đánh chết.”
Lý cô cô buồn bực, cảm giác giống như con gái gả đi, nhưng đối phương lại không xứng.
Hơn nữa Hồng Uyên rất hữu dụng với Dịch Đình, có thể coi là một nửa đại phu.
Phù Gia không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nếu không buổi tối cô chạy ra ngoài làm gì, hóng gió lạnh sao?
Lý cô cô thở dài: “Ngươi còn trẻ, không biết rằng trong chốn thâm cung này không tồn tại thứ gọi là tình yêu, biết bao nhiêu cuộc tình rồi cũng tan vỡ.”
Giọng điệu của Lý cô cô, vừa nghe là biết người có chuyện xưa.
Phù Gia không đến lãnh cung, buổi tối Dịch Yếm không ngủ được cứ lăn qua lăn lại, chờ cô cung nữ kia, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trời vừa sáng hắn liền tỉnh.
Ra cửa thì thấy sân vẫn như vậy, không có dấu vết người tới.
Hắn đã quá quen cái sân này, việc mỗi ngày hắn làm làm nhìn chằm chằm nó, thuộc hết từng ngóc ngách.
Cái sân hoang vắng trong trí nhớ dường như đã trôi xa, thay vào đó là sân nhỏ ngập tràn sức sống và hơi thở của sinh mệnh.
Sao nàng lại không đến, đã mấy ngày rồi nàng không tới đây, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Trong cung ăn bữa nay lo bữa mai, không chú ý chút là mất mạng ngay.
Dịch Yếm càng nghĩ càng cho rằng cô đã xảy ra chuyện, nàng cũng không nói với hắn là nàng sẽ không tới nữa.
Nàng cực khổ trồng nhiều rau củ và trái cây như vậy, không thể nào sẽ dễ dàng từ bỏ được.
Dịch Yếm muốn tới Dịch Đình xem thử, nhưng thân phận của hắn…
Bên cạnh không có người có thể giúp hắn đi nghe ngóng tin tức, bây giờ Dịch Yếm mới ý thức được, hắn là kẻ cô độc, không bảo vệ được chính mình, cũng không bảo vệ được người khác.
Không ai nguyện ý đi theo hắn, bởi vì hắn là đứa con của yêu quái.
Là yêu quái đó, đáng sợ biết bao.
Bây giờ bỗng có người xuất hiện trong đời hắn, rồi đột nhiên biến mất.
Bóng tối và áp lực vọt tới như cơn thủy triều đem hắn hủy diệt, hắn nghĩ có người, có một người sẽ thuyết phục được
Ban ngày dễ khiến người khác chú ý, Dịch Yếm biết thân phận mình, quyết định buổi tối đi Dịch Đình xem thử.
Buổi tối, Dịch Yếm tự bọc kín mít bản thân, thậm chí còn dùng một miếng vải bố che kín mặt mũi, như vậy hắn có thể ẩn nấp trong bóng đêm, sẽ không ai nhìn thấy có người đang ẩn nấp.
Phù Gia vừa vào lãnh cung, thì thấy Dịch Yếm một thân hắc y, hỏi: “Ngươi tính đi hành thích hoàng đế à?”
Dịch Yếm đưa lưng về phía Phù Gia, nghe thấy giọng nói của Phù Gia, hắn khó tin ôm lấy đầu, mượn ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu, nhìn mặt nàng.
Trong mắt hắn lóe lên tia sáng rực rỡ, dường như những vì sao trên trời đã tụ lại hết trong mắt hắn, lấp lánh sáng ngời.
Giọng Dịch Yếm như muốn khóc: “Sao lâu vậy tỷ không tới, ta còn tưởng tỷ đã xảy ra chuyện.”
Phù Gia: “Ta không sao, cô cô không cho ta ra ngoài vào buổi tối nữa.”
Bị phát hiện thì sau này cô sẽ không tới nữa.
Sắc mặt Dịch Yếm khó coi, hắn do dự hỏi: “Chẳng lẽ các nàng biết tỷ tới đây?”
Những người ở Dịch Đình cho nàng đến đây sao?
Phù Gia: “Cô cô không cho ta ra ngoài đối thực với thái giám, các nàng ai cũng tưởng là ta lén lút đêm đêm đi hẹn hò với thái giám.”
Chạy ra ngoài khó tránh sẽ bị phát hiện.
Dịch Yếm càng nghe càng thấy không đúng, các nàng?
Nói trắng ra là có rất nhiều người biết nàng chạy ra ngoài, nhưng tại sao nàng lại không bị gì.
Dịch Yếm tìm ra rất nhiều điểm mù: “Sao các nàng lại cho phép…”
Đối thực là chuyện tình vụng trộm, nếu có người tố giác, sẽ bị xử lý.