Lộ Thiệu Quân đã tắm rửa thay quần áo, trên cơ bản sẽ không nghe thấy mùi nước hoa. Nhưng thân hình Lộ Thiệu Quân lại cứng đờ ra, như cũ không buông Phù Gia: "Đây là mùi nước hoa trong phòng thư ký, những người đó không có việc gì làm thì xịt nước hoa, anh đi vào bị ám mùi lên đó ."
Phù Gia ồ một tiếng: “Vậy còn anh bị sao vậy?"
Cô vùi mặt vào cổ Lộ Thiệu Quân, mạch máu nhảy lên tỏa ra hơi nóng. Từng nhịp từng nhịp, tản ra nhiệt độ, nhiệt độ khiến người ta thật vui vẻ.
Âm thanh Lộ Thiệu Quân nặng nề ngột ngạt, là cực kỳ ngột ngạt: “Không có gì, chỉ là muốn nhìn em một chốc."
Bờ môi Phù Gia gần sát mạch máu đang rung động, đập từng nhịp thật nhịp nhàng. Dường như chỉ một khắc* nữa, sẽ mọc ra răng nanh, cắn một cái lên mạch máu.
*Một khắc =15 phút.
Lộ Thiệu Quân cảm giác phần cổ ướt át, liền kéo Phù Gia ra. Vừa nhìn thì biết hoá ra là Phù Gia liếm liếm cái cổ của mình.
Lộ Thiệu Quân vừa chết lặng vừa khiếp sợ, mờ mịt nhìn Phù Gia. Phù Gia cười, bên trong ánh mắt thuần khiết xen lẫn thoả mãn, kém chút khiến Lộ Thiệu Quân run chân quỳ xuống.
Hắn lắp bắp hỏi: "Y Y, em đang làm gì?"
Phù Gia nghiêng đầu một chút: “Mạch máu của anh trông rất đẹp."
Lộ Thiệu Quân: ...
Bất quá bây giờ tâm trạng Lộ Thiệu Quân nặng nề. Nhìn thấy trên bàn còn bày biện điểm tâm, hắn kéo ghế ngồi bên giường: "Mau ăn điểm tâm đi, anh nhìn em ăn."
Phù Gia nhai chậm nuốt kỹ, nghiêm túc ăn. Trong ánh mắt chỉ chứa mấy chén cơm trước mặt.
Lộ Thiệu Quân nở nụ cười, nhưng tựa hồ nghĩ đến gì đó, sắc mặt trầm xuống, hắn ngập ngừng mở miệng nói: "Y Y, nếu như anh làm sai vài chuyện, thật sự bất đắc dĩ lắm mới làm sai, em sẽ tha thứ cho anh không?"
Phù Gia hỏi: "Sai chuyện gì cơ?"
Lộ Thiệu Quân lắc đầu: “Anh chỉ nói là nếu, nếu như anh làm chuyện có lỗi với em, em sẽ rời khỏi anh chứ?"
Phù Gia: "Vậy phải xem là chuyện gì, anh đã làm chuyện có lỗi với em sao?"
Lộ Thiệu