Hai người đang cao hứng thì bị quấy rầy, hơn nửa đêm, ai lại đi gõ cửa chứ.
Vệ An Huyên đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy cảnh sát mặc cảnh phục, suýt chút nữa trái tim cô muốn rớt ra ngoài…
Tại sao mỗi lần cô với Lộ Thiệu Quân làm chuyện đó đều bị cảnh sát bắt gặp thế này.
Cảnh sát cũng buồn bực, sao lại là cô?
Sau đó thấy Lộ Thiệu Quân từ trong phòng ngủ đi ra, liền trầm mặc.
Lộ Thiệu Quân:…
Cảnh sát đều lười dẫn hai người họ về đồn, trực tiếp cảnh cáo bằng lời nói, hai người nhỏ tiếng một chút, đừng có làm phiền hàng xóm, có người khiếu nại mấy người đó.
Tiếng động lớn à, hình như là không có lớn mà, hiệu quả cách âm tệ đến vậy sao?
Mặt Vệ An Huyên đỏ đến muốn nổ tung, sắc mặt Lộ Thiệu Quân khó coi, đợi khi cảnh sát đi hết, Lộ Thiệu Quân mới cầm lấy quần áo định rời khỏi, Vệ An Huyên lập tức nói: “Trời đã khuya lắm rồi.”
Anh ấy mệt mỏi như vậy, cô đơn như vậy, khiến Vệ An Huyên nhìn đến đau lòng, xót xa. Người tốt như vậy mà Lý Y Y không biết trân trọng, còn chạy đi tán tỉnh mấy tên đàn ông khác.
Lộ Thiệu Quân nhìn vẻ mặt của Vệ An Huyên, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại làm ra những chuyện này với Vệ An Huyên. Có lẽ là do khuôn mặt của cô, hoặc thậm chí là thân thể.
Cái cảm giác này vốn không thể tìm được trên người Lý Y Y. Đã nếm qua một lần, thì càng muốn được nhiều hơn.
Lộ Thiệu Quân thờ ơ nói: “Cô nghĩ những người xung quanh sẽ gọi điện khiếu nại sao, chắc chắn không rồi, là Y Y khiếu nại, trong lòng cô ấy đã biết tất cả mọi thứ.”
Không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đang diễn ra. Trong thâm tâm hắn đấu tranh, một bên thì cảm thấy có lỗi, bên còn lại thì cực kỳ tức giận, giận Lý Y Y phản bội hắn.
Dưới sự tác động của tâm trạng hiện tại, khiến cho Lộ Thiệu Quân giống như mang theo tâm lý trả thù. Hắn với Vệ An Huyên lại một lần nữa phát sinh quan hệ, vợ hắn thì đang nằm ở bệnh viện, bệnh tình nghiêm trọng, nói không chừng sẽ ra đi bất cứ lúc nào.
Mọi chuyện trở nên phức tạp, Lộ Thiệu Quân bị dày vò, trong