Phù Gia không rảnh quan tâm Lộ Thiệu Quân yêu hay không yêu Vệ An Huyên, hiện tại cô đang đói bụng: “Anh đi lấy phần cháo mới cho tôi.”
Lộ Thiệu Quân nhìn thoáng qua đống cháo rơi đầy trên đất, rồi lại nhìn dáng vẻ đó là chuyện đương nhiên của Phù Gia, hắn cười khẩy: “Lý Y Y, có phải cô cảm thấy tôi là kẻ dễ bị ăn hiếp không. Ở thời điểm tôi yêu cô, tôi sẵn lòng cưng chiều cô, nhưng bây giờ, cô nghĩ tôi sẽ còn nghe theo cô, nuông chiều cô à?”
Vẻ mặt Phù Gia khó chịu: “Anh có biết nói đạo lý không đó, cháo này là anh đánh đổ, là do anh làm, anh phải bồi thường cho tôi.”
Trái lại, Lộ Thiệu Quân tức giận vô cùng: “Bồi thường cho cô sao, cái bệnh viện cô đang ở, cái giường cô đang nằm, thậm chí bây giờ cô có thể sống sót đều là nhờ tôi, cô lấy cái gì trả tôi.”
Phù Gia: “Trước khi gả cho anh tôi đã có bệnh, nhưng anh vẫn khăng khăng đòi cưới. Tôi biết, biết anh nóng tính, biết anh ngoại tình, biết anh có khuyết điểm. Cho nên, anh kiên quyết phải kéo theo tôi, biến tôi giống như anh, để anh có thể ngoại tình như đúng rồi vậy.”
Bàn về cãi nhau, hệ thống thấy Phù Gia đứng nhất nha. Tuy làm không tốt, nhưng châm chọc là không ai sánh bằng cô ta.
Xem đi, Lộ Thiệu Quân bị nói đến lơ mơ. Aiii, đứa trẻ tội nghiệp a, hệ thống có chút thương hại, thậm chí còn đồng cảm bởi vì bản thân nó cũng đang trải qua, nó cũng thường xuyên bị Phù Gia dỗi.
Lộ Thiệu Quân nở nụ cười bi thương, hắn nói: “Không phải em sai, là anh sai, là anh ngu ngốc, anh tưởng là chúng ta thật sự yêu nhau, kết quả, ở trong lòng em anh chỉ là một cái lốp xe dự phòng.”
“Một cái lốp xe dự phòng luôn chu cấp tài chính cho em. Nếu anh không có tiền, chắc em cũng không chọn anh.”
Phù Gia lắc đầu: “Anh không phải lốp xe dự phòng.”
Lộ Thiệu Quân: “Anh không phải lốp xe dự phòng, nhưng cũng chỉ là nơi dừng chân tạm thời của em thôi. Nếu em có sự lựa chọn tốt hơn, em sẽ không hề do dự mà rời khỏi.”
Lộ Thiệu Quân suy sụp