Dung phi rất hiểu Thần Đế, coi trọng sĩ diện, chắc chắn không thích bị người ta kêu là bạo quân.
Nhưng đế vương nhất ngôn cửu đỉnh. Lời nói ra như bát nước hất ra ngoài, không thể liếm trở về.
Hơn nữa nếu để Thần Đế đánh chết hết nô tài của một cung. E rằng đám phi tần trong cung sẽ cười nhạo nàng.
Có thể nàng giả nhân giả nghĩa, thế nhưng cũng không thể để bản thân trở thành đề tài đầu câu chuyện.
Đế vương tức giận, vì nàng mà giận dữ giết sạch nô tài của một cung. Chuyện này nói toạc ra, cũng chẳng phải danh tiếng đẹp đẽ gì. Bây giờ Thần Đế không vui, đợi đến khi lấy lại tinh thần, còn không quở trách nàng mới lạ đó.
Đế vương không sai, kẻ khác mới sai, trong lòng có vướng mắc, hắn còn ghé cung nàng nữa sao. Tình hình đang rất hỏng bét rồi, không thể để mọi chuyện trở nên tệ hơn nữa.
Trong nháy mắt, Dung phi suy nghĩ cẩn thận chỗ được và mất. Khuôn mặt nàng càng thêm tái nhợt, đã sẩy thai rồi còn phải suy nghĩ nhiều như thế, bụng nàng vẫn còn đau đây.
Dung phi thiện giải nhân ý*, nước mắt óng ánh lăn xuống: “Bệ hạ, là thần thiếp vô năng, không thể bảo vệ tốt cho con chúng ta, không liên quan gì đến họ.”
*Thiện giải nhân ý: giỏi thấu hiểu suy nghĩ người khác.
Thần Đế thấy Dung phi đưa thang tới, cũng thuận thế leo xuống, hắn duỗi tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay Dung phi: “Nàng đó, chính là quá tốt bụng. Sau này chúng ta sẽ có hài tử.”
Dung phi tựa như một viên lưu ly bằng thủy tinh mỏng manh, nàng nhìn Thần Đế bằng ánh mắt tràn ngập tin tưởng và dịu dàng: “Bệ hạ, thiếp tin ngài.”
Vẻ mặt Thần Đế càng thêm nhu hòa, quay đầu nhìn đám hạ nhân, sắc mặt trở nên uy nghiêm và lạnh lùng hơn: “Vì Dung phi cầu tình cho các ngươi, nên ta tạm tha mạng cho các ngươi vậy. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, tống tất cả bọn họ vào Dịch Đình.”
Dịch Đình là nơi lao động hạ đẳng, bên trong ngập tràn yêu ma quỷ quái.
Dung phi thở phào nhẹ nhõm. Vậy cũng tốt, bất luận là đánh chết hay là bị đày tới Dịch Đình, những kẻ đứng trong bóng tối trong cung nàng cũng bị đẩy đi rồi.
Thật tội nghiệp đứa nhỏ này!
Dung phi xoa bụng, nếu nàng có
con, địa vị của nàng sẽ càng vững vàng hơn.
Trong lòng Dung phi suy nghĩ, rốt cuộc là ai ra tay với nàng chứ, nàng càng giận bản thân mình hơn. Khuôn mặt của những phi tần lần lượt hiện lên trước mắt nàng.
Không có bằng chứng, nàng không có cách nào kéo bọn họ xuống nước. Nếu không sẽ khiến cho Thần Đế cảm thấy nàng càn quấy, có lý cũng biến thành vô lý.
“Ái phi yên tâm, sau này chúng ta sẽ có hài tử.” Thần Đế dỗ dành Dung phi, sau đó tức giận quay đầu quát mắng thị vệ: “Còn không mau lôi người đi.”
Thần Đế lật mặt nhanh như xuyên kịch*, vừa xoay đầu thì thay đổi biểu cảm mới, nói với Dung phi: “Có gì trẫm để An Bác Đạt thay ngươi tuyển lựa một đám nô tài tới đây.”
*Xuyên kịch: kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc.
An Bác Đạt là đại thái giám bên người Thần Đế. Từ lúc Thần Đế còn là hoàng tử thì đã ở bên cạnh. Ở trong cung, ngoại trừ hoàng đế, những người khác đều phải cho An Bác Đạt vài phần mặt mũi.
Để An Bác Đạt thay Dung phi chọn lựa nô tài, một phần là cho Dung phi thể diện, phần còn lại là ngăn chặn những kẻ được an bài kín đáo bên người Dung phi.
Hiện giờ là lúc Thần Đế cảm thấy hổ thẹn với Dung phi.
Không bảo vệ tốt long thai theo lý là có tội, nhưng giờ Thần Đế sủng ái Dung phi, hơn nữa Dung phi vừa lật thao tác, khiến lòng Thần Đế nảy sinh thương hại.
Không cần biết trong lòng có thương hại thật hay không, chỉ cần biết trên mặt có tỏ ra vẻ thương tiếc với Dung phi là được.
Phù Gia không ngọ nguậy, để yên cho thị vệ kéo mình đi, những tên nô tài bị đè trên băng ghế lạnh lẽo nghe thị vệ nói: “Không cần đánh, đưa tất cả tới Dịch Đình.”
Không… Không cần chết nữa sao. Tất cả nô tài sửng sốt trong chốc lát, sau đó ôm miệng kiềm nén khóc lóc.