Máu dự trữ……Trong mắt Lục Sanh loé lên một tia sáng lạnh lẽo, người căn bản không bị bệnh hoàn toàn không cần phẫu thuật cần máu dự trữ làm cái gì, thì ra là muốn lấy máu của cậu, khó trách lại giả bộ bệnh tái phát phải nằm viện!“Xin chào, bác sĩ Lưu tôi là anh trai của Lục Miểu, tôi đi theo ngài làm kiểm tra nhóm máu.
”Lưu Tân Dân nhìn cậu một cái, ngay sau đó gật gật đầu, “Được rồi, Lục tiên sinh, xin mời đi theo tôi.
”“Miểu Miểu, vậy anh đi trước làm kiểm tra nhóm máu, em nằm nghỉ ngơi thật tốt, đừng để quá mệt mỏi.
”Lục Sanh trước khi đi còn quan tâm mà dặn dò Lục Miểu vài câu.
Lục Miểu gật đầu, lại nhìn thoáng qua Thẩm Vĩ, kéo tay áo của hắn, đáy mắt tràn đầy ỷ lại: anh trai yên tâm, Thẩm đại ca sẽ chiếu cố em.
”Nhìn thấy ánh mắt kia của cậu ta, Lục Sanh tức khắc không có hứng thú diễn kịch nữa, cũng không có liếc nhìn Thẩm Vĩ lấy một cái, liền xoay người đi theo Lưu Tân Dân kia ra phòng bệnh.
Phòng xét nghiệm vip.
Trên lầu 10, Lưu Tân Dân trên tay cầm ống chích cùng kim tiêm, ngồi ở đối diện Lục Sanh, một bộ dáng làm việc nghiêm túc.
“Lục tiên sinh, phiền cậu đem tay áo kéo lên một chút, tôi hiện tại sẽ lấy máu.
”Lục Sanh ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cong môi nhợt nhạt cười, “bác sĩ Lưu, Trước khi lấy máu, Tôi có thể hay không hỏi ngài một vài vấn đề?”Giọng nói của thiếu niên vô cùng dễ nghe, mát lạnh mang theo một tia lười biếng, âm cuối tựa như móng vuốt của tiểu miêu đang gãi nhẹ ở trong lòng, khiến cho người nghe trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Lưu Tân Dân theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn người trước mặt cúi đầu thò qua gương mặt diễm lệ đến cực điểm.
Tinh xảo đến mức không thể diễn tả bằng lời, đôi môi quyến rũ lúc đóng lúc mở, chỉ nhìn như vậy, cả người cảm thấy khô nóng, khống chế không được mà nhìn chằm chằm cậu.
Nhìn đến ánh mắt của hắn lộ ra si mê, Lục Sanh bên môi ý cười càng sâu, nhẹ nhàng chớp chớp mắt với hắn.
Lông mi dài nhẹ nhàng rung động, động tác chớp chớp mắt rất chậm, lại chớp một chút.
Lưu Tân Dân nguyên bản nhìn chằm chằm cậu, mí mắt chớp động theo tốc độ chậm rãi sau đó liền trở nên ngây dại, tầm mắt hoàn toàn nhìn vào đôi mắt của Lục Sanh, ý thức dần dần tan ra, trên mặt lộ ra mê mang cùng xuất thần.
Nhìn đến thôi miên của mình đã có hiệu quả, Lục Sanh cũng không lãng phí thời gian, dứt khoát đứng lên, tiến đến bên