Lục Sanh nhìn thấy ánh mắt mất mát và chán ghét của Lục Miểu đáy thấy đến rõ ràng, cậu câu môi cười châm chọc.
"Như thế nào, tưởng Thẩm Vĩ quay trở lại? A, đừng có ngây thơ nữa, một khi ngươi đối với hắn không có tác dụng gì, hắn một giây cũng không muốn lãng phí ở trên người của ngươi!" Lục Miểu nghe thấy cậu nói như vậy, trên mặt lộ ra kinh ngạc cùng khiếp sợ, một giây sau lại khôi phục như bình thường.
"Anh trai, anh đây là đang nói cái gì, em đều nghe không hiểu ý tứ của anh.
Vừa rồi Thẩm đại ca là đã tới đây, bất quá là em không cẩn thận té ngã, anh ấy chỉ là tới lấy đồ, anh trai anh đừng hiểu lầm.
" "Hiểu lầm?" Lục Sanh ôm ngực, vẻ mặt khinh thường nhìn cậu ta, "Được rồi, Lục Miểu, đừng diễn kịch nữa! Ngươi diễn không mệt, ta thì xem đến mệt mỏi rồi!" Lục Miểu sửng sốt, nháy mắt liền nghĩ tới trước đó những phản ứng kỳ lạ của Lục Thành Triết, chẳng lẽ là Lục Sanh giở trò quỷ?! Hắn cố gắng trấn định mà nhìn Lục Sanh, trên mặt lộ ra nụ cười tái nhợt, giọng nói mang đầy ủy khuất, "Anh trai, anh đang nói cái gì vậy, diễn kịch cái gì a? Em vừa rồi không cẩn thận té ngã, có khả năng bị sái chân rồi, không đứng lên nổi, anh trai đỡ em một chút được không?" Lục Miểu chậm rãi vươn tay, bộ dáng đáng thương lại vô tội nhìn Lục Sanh, trong lòng rất chắc chắn Lục Sanh sẽ đỡ cậu ta dậy, bởi vì Lục Sanh từ trước tới nay đều rất yêu thương người em trai này! Lục Sanh khóe môi mỉa mai chậm rãi mở rộng, lạnh lùng nói: "Như thế nào, còn muốn diễn, là còn chưa có suy nghĩ cẩn thận?" Giọng nói của cậu lạnh băng và châm chọc, Lục Miểu nghe thấy trong lòng lộp bộp, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng ủy khuất, "Anh trai, anh rốt cuộc đang nói cái gì a, em thật sự nghe không hiểu.
Diễn cái gì, em diễn cái gì?" Lục Sanh nhướng mày cười lạnh, giống như nghe được chuyện buồn cười! Cậu nhìn vẻ mặt của Lục Miểu vô tội cùng mờ mịt, quả thực ghê tởm đến mức khiến người ta phải buồn nôn.
"Lục Miểu, ngươi là em trai của ta, sau khi ba mẹ chết, là ta vừa học vừa làm, vất vả nuôi sống ngươi còn cho ngươi đọc sách.
Ta tự hỏi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi, còn ngươi?