Khả Lạc đang say giấc nồng thì nghe tiếng gọi văng vẳng bên tai:
- Hồ ly gọi quạ đen, quạ đen nghe rõ trả lời.
Cô vươn tay túm lấy đôi tai của Tiểu Cửu, trừng mắt nhìn con hồ ly quậy phá, Tiểu Cửu cười bẽn lẽn lấy lòng, nhẹ giọng nói:
- Nguyên chủ muốn mang thai, ngươi mau nhận nhiệm vụ của cô ấy đi.
Khả Lạc thở dài bất lực, liếc nhìn Tiểu Cửu, thắc mắc:
- Nhưng ta mang thai bằng đường nào đây? Bằng lỗ rốn à?
Tiểu Cửu lấy từ không gian ra viên con nhộng, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Khả Lạc, nó lên tiếng giải thích:
- Ta đã đổi vật phẩm thay ngươi luôn rồi.
Giờ chỉ cần cho máu của cơ thể nguyên chủ và của Lâm Chính Thần vào bên trong viên con nhộng này, sau đó ngươi uống viên này vào thì cơ thể sẽ bắt đầu hình thành thai nhi.
Cô lúc này hơi nhíu mày, Khả Lạc vốn không thích gieo sinh mệnh ở mỗi thế giới, bởi lẽ như vậy trông cô như người mang thai hộ nhưng đây là nguyện vọng của rất nhiều nguyên chủ, Khả Lạc thân bất do kỷ đành phải đáp ứng...
Tiểu Cửu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Khả Lạc, đồng hành cùng cô ấy đã lâu, Tiểu Cửu hoàn toàn thấu hiểu được Khả Lạc nhưng đây là nhiệm vụ của họ, nó lên tiếng nói tiếp:
- Viên con nhộng này có thời gian cụ thể, sau khi ngươi nuốt nó thì thai nhi sẽ bắt đầu hình thành từ buổi tối ngày kết hôn nên không cần lo lắng bị sai ngày dẫn đến việc khiến Lâm Chính Thần nghi ngờ.
Khả Lạc gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, cô vươn ngón trỏ hướng về trước mặt Tiểu Cửu, nhẹ giọng nói:
- Lấy máu giúp ta.
Tiểu Cửu vươn móng vuốt nằm lấy ngón trỏ của cô, há miệng ngậm lấy, dùng răng nanh ma sát sau đó cắn lấy ngón tay.
Phần thịt ngón trỏ Khả Lạc bị trầy một lỗ nhỏ, Tiểu Cửu nhanh chóng tách viên con nhộng ra, sau đó nặn lấy vết máu trên tay Khả Lạc để khiến máu chảy vào bên trong viên con nhộng.
Cầm nửa mảnh có chứa mau của cơ thể nguyên chủ, Tiểu Cửu nhìn vết thương trên tay Khả Lạc, nó vươn đầu lưỡi liếm liếm vài cái, nhìn vết thương đã bớt chảy máu thì mới yên tâm.
Tiểu Cửu ngước mắt nhìn Khả Lạc, lên tiếng dặn dò:
- Ngươi ở đây đợi, ta đến phòng của Lâm Chính Thần lấy máu của anh ta.
Khả Lạc nhìn bóng Tiểu Cửu rời đi, cô thở dài, trong đầu thầm tính nhẩm, lòng có chút tiếc nuối:
- Hôm nay cách ngày kết hôn hai ngày, vậy còn hơn 5 ngày nữa để thai nhi hình thành.
9 tháng 10 ngày, ừm...có vẻ là không đủ thời gian rồi!
Lát sau, Tiểu Cửu quay lại với viên con nhộng hoàn chỉnh, nó đưa cho Khả Lạc, lên tiếng hỏi:
- Cần nước để uống chung không?
- Không cần đâu.
- Cô đáp lời.
Khả Lạc nuốt viên con nhộng, cảm giác khô cằn ở cổ họng khiến cô có chút khó chịu...
Sáng hôm sau, Khả Lạc ngồi ăn sáng cùng Lâm Chính Thần, cô vô tình liếc thấy vết trầy xước khá lớn ở gần cổ tay anh, nhẹ giọng hỏi:
- Sao anh lại bị thương vậy?
Lâm Chính Thần đưa mắt nhìn vết trầy xước, vẻ mặt vô tội đáp:
- Không biết nữa, sáng dậy là anh đã thấy vết trầy rồi.
Anh cũng không thắc mắc nhiều về vết thương trên tay, tập trung ăn sáng.
Sau đó đi đến trường trước cô.
Khả Lạc sau khi tiễn Lâm Chính Thần rời đi, lúc này cô mới liếc mắt nhìn Tiểu Cửu đang bay lơ lửng, trầm giọng hỏi:
- Ngươi cào Lâm Chính Thần cũng hơi lố quá rồi đấy.
Tiểu Cửu nhìn Khả Lạc với ánh mắt