Lâm Chính Thần vuốt ve đĩnh bụng của Khả Lạc, cử chỉ anh mềm nhẹ lại tràn đầy ôn nhu, chắc hẳn anh của nhiều năm trước sẽ không ngờ rằng bản thân của sau này lại trở nên dịu dàng như vậy....Khi ta thật sự gặp được tình yêu chân chính thì bản thân ta sẽ thay đổi theo hướng tích cực, Lâm Chính Thần của hiện tại chính là ước muốn của bản thân lúc thuở niên thiếu...
Anh mỉm cười, nụ cười tràn đầy tình yêu, lại có chút dung túng cho mọi hành động của cô, nhấp môi nói:
- Thật sự không nhớ sao?
Khả Lạc quyết tâm nhắm chặt mắt, cô không muốn nhắc đến lịch sử đen tối đó đâu.
Anh dời mắt nhìn gương mặt cô, hơi nhướng người lên hôn nhẹ trán cô, dịu giọng nói:
- Ngủ ngon.
Cả tối đó, trong khi Khả Lạc say giấc thì anh vẫn thức nằm cạnh cô, anh sợ nửa đêm cô hất chăn, sợ nửa đêm cô bị chuột rút, sợ cô khát nước nên bản thân vào tối thường rất ít khi ngủ, anh vẫn luôn thức canh cô.
Đôi khi thấy cô đã ngủ ngon rồi thì bản thân mới dám chợp mắt.
Lâm Chính Thần vươn tay sửa lại chăn cho Khả Lạc, sủng nịch nhìn cô gái đang ngủ say ấy, anh quả không ngờ rằng người con gái anh vô tình gặp trong nhà vệ sinh ấy lại là vợ của anh ở sau này, thâm tâm anh thầm nhủ:
- Tiếc là cô ấy không nhận ra.
...........
Thời gian không qua không chờ đợi ai, thoáng cái Khả Lạc đã mang thai tháng cuối cùng, ước chừng một tuần nữa thì sẽ sinh bảo bảo.
Chiều hôm đó, Lâm Chính Thần như mọi ngày đang dạy ở trường, còn cô lúc này đang ở nhà, đối diện là Tiểu Cửu đang rầu rĩ nói:
- Thời hạn thế giới này sắp kết thúc rồi.
Khả Lạc theo thói quen vuốt đĩnh bụng, cô gật gù, nhẹ giọng nói:
- Ừm, chúng ta nên trở về rồi.
Tiểu Cửu thở dài, mỗi cuộc hẹn đều sẽ phải chia ly, nó và cô đã trải qua rất nhiều lần chia ly thế giới, tâm trạng lúc này quả thật có chút tiếc nuối:
- Ngươi thật sự quyết định như vậy sao?
- Phải.
- Cô đáp lời nó
Tiểu Cửu dời mắt nhìn ngoài trời đang kéo mây đen, bầu trời lúc này có vẻ như sắp có mưa, bĩu môi:
- Lâm Chính Thần rất đáng thương, anh ta vốn thiếu thốn tình thương.
Tiếc là...
Cô hướng mắt nhìn theo Tiểu Cửu, tiếp lời của tiểu hồ ly:
- Tiếc là ta không thể mang tình yêu cho anh ta mãi được.
Nhân Sinh Mộng có quy tắc, ta tuyệt không thể để chút tình cảm mà vi phạm quy tắc.
Quy tắc là quy tắc, bọn họ tuyệt đối không thể để cảm tình níu chân, càng không thể vì một người mà phá vỡ quy tắc, bởi đây là trọng trách của Khả Lạc và Tiểu Cửu...
Cô lấy theo một chiếc ô liền rời khỏi nhà, trên đường đi hướng về phía trường mà anh dạy, Khả Lạc lên tiếng hỏi:
- Đã tìm được địa điểm và thời gian thích hợp chưa?
Tiểu Cửu gật gật đầu, nó vội truyền dữ liệu cho Khả Lạc.
Trời đã đổ mưa, từ tí tách dần dần lớn hơn, cô mở bung chiếc ô ra, đứng ngay bên cạnh đèn chờ đèn đỏ.
Đèn vừa chuyển đỏ, cô liền nâng bước sang bên kia đường, lúc này Lâm Chính Thần ở bên kia đã thấy cô, anh nhẹ kêu tên cô:
- Nguyệt Nhi.
Khả Lạc ngẩng đầu nhìn anh, cô tiến nhanh hơn.
Tiếc còi xe vang lên, anh vẫn chưa kịp nhìn chuyện gì thì chiếc xe tải ấy đã đâm thẳng về phía trước, Khả Lạc trong lúc ấy ý thức lại muốn dịch vị trí, tay cô theo thói quen bảo hộ bụng nhưng chiếc xe ấy vẫn đâm trúng cô và một người nam khác...
Chiếc xe bẻ lái đâm vào bên đường, mọi người chạy nhanh ra giúp đỡ, xe cấp cứu cũng đang trên đường tới, người nam ấy bị quẹt trầy chân, còn Khả Lạc lại té ngã nằm trên đường, máu cô cứ thế chảy xuống khắp đùi, nhuộm đỏ một vũng lớn.
Lâm Chính Thần hốt hoảng chạy nhanh về phía Khả Lạc, tay anh