Hạ Cửu Dương nắm lấy tay Khả Lạc, anh nghịch móng tay cô, ánh mắt chưa từng rời khỏi bàn tay cô:
- Hứa Hoài Chu là nam chủ ngốc bạch ngọt, anh ấy và nữ chủ sau này sẽ viết lên một câu chuyện siêu ngọt ngào nên ngươi tốt nhất đừng gặp mặt anh ta.
Khả Lạc cúi đầu nhìn Hạ Cửu Dương, cô thắc mắc hỏi:
- Nữ chủ đã xuất hiện chưa?
Anh buông tay cô ra, ngước mắt nhìn cô, Hạ Cửu Dương vươn tay vén mái tóc Khả Lạc, nhẹ giọng nói:
- Nếu không có vấn đề gì xảy ra thì gần một năm nữa nữ chủ sẽ xuất hiện.
- Tận một năm! - Cô bất ngờ.
Hạ Cửu Dương cưng chiều véo má cô, ánh mắt âm trầm ấy cuối cùng cũng ẩn ẩn chút ấm áp:
- Phải, bây giờ là lúc cả nam chủ và nữ chủ hoàn thiện bản thân.
Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Hai người cùng nhau ở công ty, đến chiều thì anh đưa cô về nhà.
Buổi sáng, Hạ Cửu Dương vẫn đưa Khả Lạc đến công ty, sau đó anh nhào vào phòng làm việc xử lý toàn bộ công việc, còn cô thì lái xe dạo một vòng như ngày hôm qua.
Vẫn giống hôm qua, Khả Lạc lái xe ngang tiệm hoa của nam chủ, cô đưa mắt nhìn thì thấy người đàn ông trung niên hôm trước vẫn đến đòi tiền thuê tiệm.
Khả Lạc khó hiểu, cô dừng xe liền đi thẳng vào tiệm hoa, Khả Lạc đứng chắn trước Hứa Hoài Chu, cô lên tiếng:
- Tiên sinh, tôi nhớ hôm qua chú đã đến đòi tiền thuê rồi mà.
Hứa Hoài Chu đơ người, anh lấp bấp hỏi:
- Thật vậy sao, chú La?
Ông chú ấy liền rối rắm, ánh mắt né tránh Hứa Hoài Chu, giọng điệu tức giận:
- Đòi gì mà đòi! Hôm qua là do cậu ta chưa đóng nên bây giờ ta mới phải đến, phải chính là như vậy đấy.
Khả Lạc nhướng mày, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt đang nói dối, có vẻ như linh cảm của phụ nữ cho cô biết điều này.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại camera ở bên đường, Khả Lạc mỉm cười nói:
- Vậy sao, nhưng tôi vẫn chưa tin lời chú cho lắm.
Hay là chúng ta đến đồn cảnh sát xin tua lại camera ngày hôm qua đi.
Chú La ấy như bị giẫm phải mìn, ông ta nắm chặt tay, nâng lên tính đe dọa Khả Lạc:
- Tiểu cô nương tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng.
Nếu không thì đứng trách.
Khả Lạc vốn dĩ không sợ ông ta, cô học qua mấy loại võ chẳng để trưng bày mà là để đánh người không biết tốt xấu như ông ta.
Chợt, Hứa Hoài Chu kéo lấy tay Khả Lạc khiến cô lui về sau, anh đưa tiền cho ông chú:
- Chú La, tiền thuê nhà đây.
Ông chú ấy liền giật tiền từ tay anh, vẻ mặt lúc này phè phỡn, thỏa mãn rời đi.
Khả Lạc nhìn theo bóng lưng ngang nhiên của ông ta, nói thật là cô đang tức giận, tại sao nam chủ lại hiền lành tới mức