Tiểu Cửu đang ăn dưa hóng drama thì nhận thấy ánh mắt Khả Lạc đang nhìn mình, nhanh chóng quăng miếng dưa vô không gian, cười nịnh nọt:
- Hì hì, ngươi cần ta giúp gì sao.
Khả Lạc hít thở sâu, tịnh tâm lại, cô nói:
- Đăng tải video chúng ta quay cảnh Lý Nhược Vân xé rách chiếc váy của ta.
- Hảo đát, xong ngay thôi.
Một bạn học la lên:
- Nhìn này, có một nick đăng video bạc học Lý lén lút bước vào phòng phục trang.
- Thật sao, đâu đâu.
Mọi người lấy điện thoại ra cùng xem clip đó.
Lý Nhược Vân nghe vậy liền hốt hoảng, cô nhớ là camera ở phòng phục trang hư rồi mà, cô la lên:
- Không, clip đó là sai sự thật, tôi...tôi không hề làm vậy.
- Cô không làm vậy sao lại xuất hiện trong clip.
Một bạn học lên tiếng.
- Chắc chắn là cô ta, là nữ nhân ác độc Doãn Lạc làm, cô ta muốn bôi nhọ tôi, đồ tiểu nhân bỉ ổi.
Quân Hàn đến vả mạnh vào má của Lý Nhược Vân, khiến cô mất đà ngã xuống sàn, ánh mắt anh lạnh băng, tỏa ra sát khí nhìn Lý Nhược Vân:
- Cô nói ai là tiểu nhân, nói ai là nữ nhân ác độc hả.
Tiểu Cửu đang gặm dưa thấy cảnh này liền nuốt trọng, ho sặc sụa: " - Á đùuu, Lạc Lạc, Lạc Lạc, nam phụ đánh nữ chủ kìa.
"
" - Thấy, mắt ta không mù.
"
Khả Lạc bước lại, từ trên cao nhìn xuống Lý Nhược Vân, cô cười thân thiện:
- Cô nói tôi tiểu nhân, ác độc, vậy người cắt nát chiếc váy của tôi, viết bài post bôi nhọ danh dự tôi thì sao nhở? Chẳng phải càng bỉ ổi, càng ác độc sao.
Lý Nhược Vân xanh mặt, hốt hoảng lại tức giận, ấp úng không nói thành câu:
- Cô...!cô..
Khả Lạc nhìn thẳng vào mắt Lý Nhuộc Vân.
Lý Nhược Vân cảm thấy ánh mắt của Khả Lạc như một dòng điện, rà sát toàn thân của cô.
Khả Lạc thu hồi tầm mắt, nói:
- Lý Nhược Vân, tôi nói cho cô biết, cho dù cô có hạ thấp bản thân người khác xuống thì cũng không nâng bản thân mình lên được đâu.
Nói xong cô dắt tay Quân Hàn về chỗ ngồi của anh:
- Nãy cậu đánh cô ấy luôn.
- Tại mồm mép cô ta dơ bẩn.
Quân Hàn có chút khinh miệt nói, sau đó anh nhìn Khả Lạc:
- Thoải mái hơn chưa.
- Thoải mái, trả thù được Lý Nhược Vân thì tớ đương nhiên là rất rất thoải mái rồi.
Khả Lạc cười hì hì, Quân Hàn thấy cô cười vui vẻ, khóe miệng bất giác cũng cười theo, tay anh xoa xoa đầu cô.
- Này rối tóc tớ bây giờ.
Khả Lạc dời cánh tay đang vò loạn xạ tóc mình xuống, cô nói:
- Hàn.
- Hửm.
- Cậu có cậu nhớ từng thiếu tớ thứ gì không.
Nghe Khả Lạc nói vậy, Quân Hàn trầm tư suy nghĩ, anh nói:
- Hình như là không.
Khả Lạc phồng má, nhìn chằm chằm Quân Hàn:
- Đi khu vui chơi.
Quân Hàn nhớ lại ngày đó, lúc đó anh thật sự muốn không dính líu gì tới cô nữa nên có hơi xa cách cô.
- Um, tớ nhớ.
Khả Lạc nghe anh nói thì mặt tỏ vẻ hơi rầu rĩ, buồn bã:
- Lúc ấy, cậu tới muộn, trời lại mưa, tớ vẫn chưa kịp chơi