Trước tình thế cấp bách, Hạ Cửu Dương siết chặt khẩu súng trong tay, anh hướng súng về phía con dao, viên đạn lao nhanh về phía mũi dao, con dao rung lên liền vuột khỏi tay cô ta, khiến tay của Lê Tuệ Mẫn tê dại.
Bất chợt xe cảnh sát ập tới, họ xử lí mọi thứ xung quanh, sau đó dẫn Lê Tuệ Mẫn rời đi.
Khả Lạc chuyển giao Thời Lễ đang bất tỉnh cho Hạ Cửu Dương, cô lên tiếng dặn dò:
- Ngươi và cậu ta đến đồn cảnh sát khai báo đi, ta quay về Thời gia báo tin cho mọi người.
Anh nhẹ nhấc bổng Thời Lễ lên, Hạ Cửu Dương thừa sức ẵm một cậu nhóc ốm yếu như Thời Lễ, anh nhíu mày nhìn cô:
- Ngươi có bị thương không?
Khả Lạc lắc lắc đầu, cô xoay một vòng, nhảy cẫng lên, mỉm cười nói:
- Không sao, ta rất khỏe mạnh, không hề bị thương.
Nói rồi cô vươn tay đẩy lưng anh, lên tiếng thúc giục:
- Mau đưa Thời Lễ đến đồn cảnh sát đi.
Hạ Cửu Dương và Thời Lễ theo xe cảnh sát về đồn, còn cô tự lái xe trở về Thời gia.
Lúc này, Hồ Tầm đang ngồi đợi ở phòng khách, thấy Khả Lạc trở về liền gấp rút chạy về phía cô, vươn tay nắm lấy khuỷa tay Khả Lạc, bà lo lắng hỏi:
- Con trai ta sao rồi, thằng nhóc có bị thương không? Ngươi đã cứu được thằng nhóc không?
Khả Lạc chậm rãi rút tay ra khỏi Hồ Tầm, cô vươn tay xoa xoa thái dương, mệt mỏi đáp:
- Cứu được rồi, cậu ấy đang theo trợ lý tôi đến đồn cảnh sát để khai báo.
Nếu không còn việc gì nữa thì tôi về phòng ngủ đây.
Hồ Tầm sững sờ, bà vừa vui mừng vì con mình được cứu, vừa khó xử khi ân nhân bà lại là đứa bà ghét bỏ, thấy cô đã đi lướt qua bà, thẳng đến cầu thang, Hồ Tầm vội chạy theo Khả Lạc, bà lên tiếng nói to:
- Thời Lâm, cảm ơn cô!
Khả Lạc nhếch mép cười, cô chỉ gật đầu rồi đi lên cầu thang.
Thấy vậy, Hồ Tầm vội nói tiếp:
- Dù cô đã giúp ta nhưng ta vẫn nói cho cô biết con trai ta sẽ giành chức chủ tịch công ty, cô đừng có suy nghĩ viễn thông gì nữa.
Cô khựng người, quay đầu nhìn thẳng vào mắt bà ta, nhún vai, cô thản nhiên đáp:
- Nếu Thời Lễ muốn chức chủ tịch, tôi hoàn toàn nhường cho cậu ta.
Còn về phần bà, tôi hi vọng bà đừng gây chuyện gì với tôi nữa, nếu không thì hậu quả bà tự gánh đấy.
Hồ Tầm trơ mắt nhìn Khả Lạc đi về phòng, tay bà khẽ run rẩy, ánh mắt lúc nãy của cô quả thật khiến bà có chút e dè, hoặc nói cách khác, người làm việc xấu thường dễ bị cắn rứt lương tâm.
Cô lúc này mệt mỏi nằm trên giường, biết mọi chuyện sắp được giải quyết êm xuôi, Khả Lạc mỉm cười chìm vào giấc ngủ.
..
Hạ Cửu Dương dẫn Thời Lễ trở về Thời gia, sau khi bàn giao cậu