Xe dừng lại trước tiệm hoa, Khả Lạc đang mở cửa xe thì bất chợt bị Hạ Cửu Dương nắm cánh tay, cô quay đầu nhìn anh, lên tiếng hỏi:
- Sao thế?
Hạ Cửu Dương lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt anh thoáng chút âm u:
- Ngươi tính ở thế giới này bao lâu?
Nghe anh hỏi vậy khiến cô rơi vào trầm tư, quả thật thế giới này cô được ở lâu hơn nhưng cũng không thể mãi chìm đắm ở đây được, khẽ thở dài, cô đáp:
- Có lẽ ở đến lúc nữ chủ sắp xuất hiện.
Hạ Cửu Dương buông cánh tay cô ra, nhìn bóng lưng thon gầy của cô dần rời xa, anh bất giác hướng mắt nhìn cổ tay mình, vô tình bật cười ra tiếng.
Nốt ruồi son...
Có lẽ đó mà thứ anh muốn nhìn.
Vừa vào cửa tiệm, Khả Lạc bất ngờ nhìn những bó hoa linh lan được gói gọn gàng xinh xắn, dời mắt khỏi những bó hoa, cô chăm chú nhìn nam chủ đang đứng tập trung xem quyển sổ, anh ngẩng mặt nhìn Khả Lạc, mỉm cười nói:
- Tiểu Lâm, chào mừng em quay lại!
Khả Lạc bất giác cong môi cười, cô nhẹ giọng thắc mắc:
- Những bó linh lan kia?
Hứa Hoài Chu chuyển mắt nhìn theo hướng tay cô chỉ, vành tai anh dần ửng đỏ, ngượng ngùng đáp:
- Đều là chuẩn bị cho em đấy.
Có vẻ do giác quan hoặc là do Hứa Hoài Chu biểu hiện quá rõ ràng, cô cảm nhận được tình cảm anh dành cho cô.
Cảm thấy mọi chuyện không ổn, Khả Lạc vẫn cố giữ bình tĩnh, cô tiến đến cầm lấy bó hoa tươi nhất, lên tiếng:
- Chỉ đơn thuần là tặng hoa cho một người bạn thôi sao?
Hơi nóng từ vành tai dần dần lan đến hai má, gương mặt anh ửng hồng, trông khá đáng yêu, tay anh ngọ nguậy, ngập ngừng hỏi:
- Anh thích em! Thời Lâm!
Đưa mắt nhìn cô, thấy Khả Lạc không phản ứng gì quá bất ngờ, anh cố ép nội tâm đang lo lắng xuống, ôn nhu bày tỏ:
- Anh không coi em là bạn đơn thuần và anh cũng không muốn chúng ta dừng lại ở mức bạn bè, liệu em có thể cho anh một cơ hội không? Anh biết bản thân còn nhiều thiếu sót nhưng anh sẽ nỗ lực để có thể xứng với em.
Khả Lạc chăm chú nhìn Hứa Hoài Chu như thể muốn nhìn thấu suy nghĩ của anh, thấy anh ngày càng bồn chồn, cô thở dài:
- Hoài Chu, tôi không có ý gì khác với anh.
Anh hiểu lời tôi nói mà, phải không?
Hiểu, đương nhiên anh hiểu nhưng anh không muốn từ bỏ, Hứa Hoài Chu siết chặt tay, anh kiên định nói:
- Anh sẽ không bỏ cuộc đâu, anh nhất định sẽ theo đuổi em.
Khả Lạc bất lực nhìn nam chủ, nếu anh là người lạ thì cô đã buông lời cay độc để anh từ bỏ ý định rồi nhưng đằng này anh là nam chủ ấm áp đáng thương, cô cay độc quá thì sợ sẽ bị trời cao phạt mất.
Cô lên tiếng:
- Tùy anh, cho dù anh theo đuổi không thành công thì chúng ta vẫn là bạn.
Sau câu nói của cô, bầu không khí cũng dần đỡ khó xử hơn ban nãy.
Cô vẫn phụ anh làm các công việc vặt, hai người vẫn như những ngày trước nhưng ánh mắt anh nhìn cô nhiều hơn và cũng dịu dàng hơn.
.......
Sau khi đưa Khả Lạc đến tiệm hoa, Hạ Cửu Dương rảnh rỗi