Lăng Hữu Cố đưa mắt nhìn cậu nhóc trước mắt, ông lên tiếng hỏi:
- Thằng nhóc này lại tính ở qua đêm sao?
Lê Chân đá nhẹ vào chân ông, bà nhẹ cười liền gật đầu.
Chương Sơ Mặc cười rộ lên, cậu vội gắp một đũa thịt bỏ vào chén của Lăng Hữu Cố, nịnh nọt đáp:
- Chú ăn nhiều vào.
Khả Lạc chỉ im ắng ăn cơm, chợt trong chén cô đầy lên một cục thịt heo bự, đưa mắt nhìn Chương Sơ Mặc đang tỉ mỉ tách thịt từ trong trái khổ qua ra, cậu nhóc mỉm cười nói:
- Thịt mà chị thích, em đảm bảo chúng không dính một miếng khổ qua nào đâu.
Cô mỉm cười nói thanh cảm ơn, miếng thịt ngọt thơm tan trong miệng, hương vị không tồi.
Liếc mắt nhìn cậu nhóc trái ngược hoàn toàn với nguyên chủ, nam chủ không kén ăn như cô, thậm chí còn có chút chịu khó hơn những đứa trẻ đồng trang lứa.
Thầm nghĩ nếu chuyện kinh hoàng ấy không xảy ra thì khả năng cao Lăng Hy và Chương Sơ Mặc sẽ đến với nhau, cả hai đều quan tâm đối phương, đều mong đối phương hạnh phúc, chỉ tiếc là chuyện chỉ là mộng tưởng.
Trời vào khuya, mọi người tạm biệt nhau liền vào phòng ngủ, Khả Lạc vừa trèo lên giường liền thấy Chương Sơ Mặc tay ôm gối, chậm rãi đứng trước mặt cô.
Cậu vùi đầu vào gối, chỉ lộ ra đôi mắt tam bạch sâu thẳm, vừa ngây ngô lại mang chút nguy hiểm ngầm, cậu nhỏ giọng nói:
- Chị, em ngủ cùng chị được không?
Cô gật đầu liền nhường chỗ cho cậu leo lên.
Nằm trên giường chưa bao lâu, cậu nhóc đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khả Lạc nghiêng người đưa mặt về phía chính diện của cậu, nhìn khóe môi Chương Sơ Mặc vẫn đang cong cong, dường như cậu đang mơ một giấc mơ đẹp.
Cô vươn tay chạm nhẹ vào gò má cậu, chầm chậm di chuyển theo hướng xương quai hàm, chẳng bao lâu nữa, cậu nhóc thích cô này sẽ hận cô!
Sáng hôm sau, Khả Lạc thức dậy liền muốn trở mình, chợt cô khựng lại, cúi đầu nhìn Chương Sơ Mặc ôm chặt lấy cánh tay cô.
Khả Lạc thử rút tay ra khỏi người cậu nhưng thử vài lần đều rút không ra, cô thở dài lên tiếng:
- Tiểu Cửu Nhi.
- Ta đây.
- Tiểu Cửu nhanh chóng đáp.
Cô liếc mắt nhìn con hồ ly vừa xuất hiện, nói:
- Ngươi nói lại câu ngày hôm qua đi.
Tiểu Cửu suy nghĩ một hồi thì ngập ngừng hỏi:
- Nam chủ thật phiền?
- Ừ, phiền thật.
Khả Lạc đáp nhanh trong một nốt nhạc.
!
Thời gian vốn trôi chậm nhưng cũng đủ để Khả Lạc nhận ra cốt truyện đã bắt đầu rồi.
Ngày hôm đó, Vu Quân và Ninh Hương đến rủ cô đến nhà Ninh Hương chơi qua đêm, cô đương nhiên phải đáp ứng rồi.
Ngồi trong phòng của Ninh Hương, tay cô miết lấy trang sách, thả nhẹ giọng nói với Tiểu Cửu:
- Buổi tối ta trốn đến coi được không?
Tiểu Cửu rơi vào trầm mặc, nó thở dài đáp:
- Được, chỉ cần ngươi không thay đổi tình tiết quan trọng này là được.
Trời vừa xế chiều, Khả Lạc đứng cạnh cửa sổ, cô đưa mắt nhìn mây đen đã bắt đầu bị gió thổi đến mang theo hương lành lạnh, ánh mắt cô hướng về nơi xa.
Ninh Hương cũng nhận ra tình trạng Khả Lạc có chút quái, tiến lại gần