Lúc Chương Sơ Mặc quay lại thì trời cũng đã sáng, anh mặc bộ quần áo khác, có lẽ bộ quần áo cũ đã dính máu chăng?
Áo khoác được vắt trên cánh tay anh, thần sắc của anh vẫn còn chút sát khí chưa rút.
Vừa mở cửa nhà, anh nghe thấy tiếng đồ vật va chạm nhau cùng tiếng bước chân, tay anh vô thức siết chắt lấy đuôi đoản đao cất trong túi quần, ngón trỏ nhẹ nhàng ma sát lấy lưỡi dao sắc nhọn.
Chương Sơ Mặc từng bước đạp trên sàn nhà, cho đến khi anh thấy bóng dáng mềm mại uyển chuyển đi đến.
Khả Lạc mỉm cười nhìn anh, đạm nhiên nắm lấy tay áo anh kéo đi đến phía bàn:
- Cùng ăn sáng đi.
Không khí trên bàn ăn cũng không đến nỗi tệ, chỉ là anh không quen ăn cùng người khác như thế này.
Cô chăm chú nhìn anh đang ăn, lên tiếng:
- Có ngon không?
- Ngon.
- Anh đạm mạc đáp.
Hai người tùy ý ăn sáng, không khí bất giác rơi vào tĩnh lặng.
Khả Lạc muốn bắt chuyện, liền vô thức hỏi:
- Ban nãy cậu đi đâu vậy?
Chương Sơ Mặc nghe cô nói, anh nhướng một bên mày, nửa đùa nửa thật đáp:
- Đi giết người.
Anh không đợi cô nói liền lên tiếng:
- Chị tin không?
Khả Lạc nhướng mi mắt, cô chớp chớp đôi mắt long lanh của mình, nhẹ nhàng lản tránh câu hỏi:
- Cậu giết tôi thì tôi cũng sẽ không một lời oán than.
Chương Sơ Mặc nheo mắt, đôi mắt anh như đèn pha trực tiếp soi thẳng vào cô:
- Tại sao?
Cô mặt dày liền khen ngợi:
- Vì cậu đẹp.
Anh quăng cho cô hai chữ liền im lặng ăn:
- Háo sắc.
Khả Lạc cười cười nhìn nam chủ, vẻ ngoài trấn định đến kì dị, chỉ có điều dưới gầm bàn, ngón chân cái của cô đang không ngừng run rẩy.
Tổ tiên ơi, bảo bảo cũng biết sợ!!
Bữa ăn trôi qua trong không khí vừa yên bình vừa kinh dị.
Khả Lạc sau khi dọn bát dĩa xuống bếp liền đi đến trước nam chủ.
Chương Sơ Mặc thắc mắc nhìn cô, Khả Lạc cong cong khóe miệng nói:
- Cậu đi rửa bát.
Anh ngả người lười biếng dựa vào thành ghế, ngả ngớn nói:
- Chị ra lệnh cho tôi.
Nhìn đôi mắt tựa như rắn độc đang nhìn chằm chằm mình, Khả Lạc bỗng có ý muốn bỏ chạy.
Đương nhiên, cô không có quyền chạy...
Cô thản nhiên ngồi xuống đùi của anh, nâng lên đôi tay ngọc ngà trắng nõn ấy, ủy mị lên tiếng:
- Không lẽ cậu nỡ để nữ nhân như hoa như ngọc rửa bát sao?
Chương Sơ Mặc liếc mắt nhìn tay cô, bàn tay thon dài mảnh khảnh, móng tay cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ lại trắng mềm.
Vốn tưởng nam chủ sẽ đưa ra câu trả lời, nào ngờ cô lại nghe anh nói:
- Nặng!
- ....
Từng sợi lông tơ của Khả Lạc cũng đều đang biểu thị cô tức giận.
Đời cô ghét nhất bị đả kích về tuổi tác và cân nặng!!
Cô trừng mắt nhìn nam chủ, hạ chân chạm sàn liền rời khỏi người cậu ta.
Chương Sơ Mặc thành thật đi rửa bát, người ta đã nấu ăn thì cậu cũng không thể để người ta rửa bát được.
Lúc cậu rửa bát xong liền tỉ mỉ rửa tay sạch lại một lần nữa, vừa đi vào phòng khách thấy cô ngồi im lìm trên ghế, cậu lên tiếng hỏi:
- Chị không tắm?
Khả Lạc đang tự hỏi nếu