Khả Lạc ngồi yên trên ghế đợi anh hâm nóng mì lại, chỉ chốc lát sau mùi thơm của mì đã quanh quẩn khắp phòng.
Hai người ngồi đối diện nhau, trước mắt là bát mì nóng hổi thơm đậm mùi nước dùng, Khả Lạc giương mắt nhìn nửa quả trứng luộc trong bát mì của anh, nhìn lại bát mì của mình không có trứng, cô chép miệng, lên tiếng:
- Anh muốn ăn trứng không?
Chương Sơ Mặc liếc nhìn cô, nhẹ bật cười liền gắp nửa quả trứng ấy vào bát của cô, giọng mang theo chút sủng nịch mà anh không ngờ tới, vui đùa nói:
- Của em hết.
Cho dù em muốn quả tim của anh thì anh cũng tình nguyện dâng cho em.
Cô vui vẻ nhìn quả trứng đã vụt vào bát của mình, đôi mắt phản chiếu gương mặt anh, trêu ghẹo anh:
- Nhưng em chỉ cần nửa quả trứng này thôi.
Chương Sơ Mặc bất lực bật cười, tim anh cũng móc ra rồi, vậy mà nữ nhân trước mắt dám không cần mà lại cần nửa quả trứng luộc.
Vô tâm không kia chứ...
Nhưng mà.
Ai bảo anh thích cô kia chứ.
Khung cảnh bên này ấm áp bao nhiêu thì ở chỗ tư lệnh Trang lại khác biệt hoàn toàn, cuộc đối thoại đầy giương cung bạt kiếm của hai cha con vang vọng khắp dinh thự.
Trang Vân Du chống eo, dáng vẻ đầy ngạo kiều, giọng nói mang theo chút tức giận:
- Ba ba!
Tư lệnh Trang hiền từ nhìn con gái, sẽ chẳng có sao nếu giọng ông ta không mang theo chút mỉa mai:
- Con gái ngoan, ba ba nghe con nói thích tên nhóc Chương liền giúp con theo đuổi hắn nè, tiếc là tên nhóc đó có bạn gái.
Dừng lại một chút, đôi mắt ông ta trầm xuống, đầy nham hiểm cùng mưu mô:
- Nhưng không sao, hắn và cô bạn gái đó sẽ chia tay sớm thôi, bởi lẽ ai lại dám quen một kẻ sẽ làm tổn thương mình kia chứ.
Trang Vân Du càng nghe càng khó chịu, cô siết chặt bàn tay, móng tay bấu vào lòng bàn tay:
- Ba ba sao lại chia rẽ họ như thế?
Ông ta liếc nhìn cô nhóc trước mắt mình, là đứa nhóc một tay ông cưng chiều dạy dỗ mà lại chẳng giống tính cách ông tí nào:
- Bởi vì con thích tên nhóc Chương.
Du Du à, thứ mình muốn thì phải giật lấy cho bằng được, dù có tổn thương đến bất cứ ai cũng không sao, bản thân mình vui mới là thứ quan trọng nhất.
Trang Vân Du nhíu mày, cô thầm cảm thấy thật may khi bản thân tỉnh táo trước những lời dạy của ba cô ấy, cô không ích kỉ như tư lệnh Trang, càng không mưu mô như ông ấy.
Giọng cô tức giận vang lên:
- Ba ba, con không thích anh Chương nữa, nên ba đừng gây sự đến bọn họ nữa.
Tư lệnh Trang nhún vai, không trả lời cô.
Chợt tên trợ tá của ông ta bước vào liền lên tiếng:
- Quý ông Đàn đang chuẩn bị đến đây, có người mua mạng của ông ta, chúng ta nên ra lệnh cho Chương Sơ Mặc làm...
Lời của anh ta tắt vội khi thấy trong phòng