Khả Lạc cười, mắt cô cong cong như chiếc cầu nhỏ, gương mặt nguyên chủ chỉ dừng ở mức thanh tú, nhưng giờ đây, Trạch Duy Bách cảm thấy cô gái trước mặt anh rất xinh xắn tựa Tây Thi trong sử sách.
Giờ giải lao cũng sắp kết thúc, Khả Lạc cùng Trạch Duy Bách rời sân thượng, chuẩn bị đi gặp mặt đối tác.
Khả Lạc thu xếp giấy tờ cùng hợp đồng bỏ vào túi xách.
Đi xuống cửa công ty thì thấy Trạch Duy Bách đang đứng gần xe ô tô đợi cô, Khả Lạc lên tiếng:
- Hể, nay anh Vương không lái xe sao?
- Ừm, nay tôi tự lái.
Trạch Duy Bách ra hiệu kêu Khả Lạc vào xe, cô mở cửa xe phía sau thì nghe giọng anh:
- Sao lại ngồi phía sau? Mau lên ghế phụ ngồi.
Khả Lạc ngơ ngác, lật đật leo lên ghế phụ, thắt dây an toàn, cô nghiêng đầu nhìn Trạch Duy Bách, đôi mắt chớp chớp:
- Ân.
Trạch Duy Bách thu hết hành động của Khả Lạc vào mắt, anh cười bất lực, thầm nghĩ trong bụng " Cô ấy hảo ngốc, trong công việc tài giỏi đến bao nhiêu thì ra ngoài ngốc đến bấy nhiêu.
"
Anh lên tiếng:
- Đi thôi.
- Um, um.
- Khả Lạc gật gật đâu.
- À, cô chưa nói địa điểm gặp mặt cho tôi.
- Nhà hàng S, tôi đã đặt bàn riêng rồi.
Trạch Duy Bách gật đầu, tập trung lái xe.
Đến nhà hàng, anh lái xe vô bãi đậu, xung quanh dường như đã chật kín, chợt thấy góc trái có nhiều chỗ trống, Khả Lạc kéo tay áo vest của Trạch Duy Bách, cô gấp rút nói:
- Chỗ kia, chỗ kia, mau đậu ở phía trái đó đi, boss, mau lên.
Trạch Duy Bách liếc mắt nhìn, anh nói:
- Nơi đó là bãi đỗ xe cho người khuyết tật mà.
- Không sao, tôi khuyết não.
Khả Lạc não chưa nghĩ miệng đã nói.
Trạch Duy Bách cúi đầu dựa trên vô lăng xe, cười không ra tiếng được luôn, cả người anh rung lắc.
Khả Lạc đỏ mặt, đánh nhẹ lên lưng của anh, vờ tỏ ra tức giận:
- Boss, anh đừng cười nữa, mau đậu xe đi.
Trạch Duy Bách ổn định cảm xúc, kiếm chỗ đậu dành cho " người bình thường ".
Quay đầu nhìn Khả Lạc, anh thấy cô càng ngày càng ngốc đến đáng yêu.
Hai người sánh vai bước vào nhà hàng, nhân viên nhà hàng đưa họ đến bàn đã đặt sẵn.Trạch Duy Bách cùng Khả Lạc ngồi vào bàn, chờ đợi người bên công ty Y.
Thời gian trôi qua, thoắt cái đã hơn 3 giờ 45 phút, tay Trạch Duy Bách gõ gõ bàn, có chút thiếu kiên nhẫn, thấy vậy Khả Lạc dò hỏi:
- Boss, hay tôi gọi cho người bên công ty Y?
- Ừm.
- Trạch Duy Bách gật đầu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, lại chị nghe tiếng " tút tút ", tâm trạng Trạch Duy Bách càng thêm khó chịu, anh bị công ty Y do leo cây rồi.
Khả Lạc nhìn nét mặt anh, im lặng không nói gì.
Cuối cùng, hai người ra về trong trạng thái không mấy vui vẻ.
......................
Như đã hứa, hôm nay Khả Lạc về nhà rất sớm, cô đi đến căn hộ mà mẹ con nguyên chủ ở, mấy hôm nay toàn ở bệnh viện, Khả Lạc chưa xem qua nhà nguyên chủ trông thế nào.
Cô mở cửa, lên tiếng gọi:
- Mẹ ơi, con về rồi.
Bà Tiêu bước ra, cười bảo:
- Nay về sớm thế, con mau tắm rửa đi, mẹ đi nấu cơm cho ăn.
Khả Lạc ôm lấy mẹ Tiêu, giọng có chút làm nũng như một đứa trẻ:
- Úm ùm~, đã nói nay con sẽ nấu